Lại một lúc sau, hai vị đại thần rõ ràng thân thể không mấy khỏe mạnh cũng thở
hồng hộc chạy đến. Chính là Thư đại học sĩ và Hồ đại học sĩ, hai vị đại thần
đứng đầu trong Môn Hạ Trung Thư lên tiếng sự an ủi Phạm Nhàn và bày tỏ cơn
phẫn nộ tột cùng đối với hung đồ.
Thư Vu là người quen cũ của Phạm Nhàn, nhưng đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn
nhìn thấy dáng dấp của Hồ đại học sĩ, và phát hiện ra hắn còn trẻ hơn so với
tưởng tượng của mình, cùng lắm là hơn bốn mươi tuổi.
Phạm Nhàn ngồi trên lưng ngựa, im lặng một hồi lâu, sau đó nói với Đại hoàng
tử: "Ngươi cũng hiểu ta mà, đợt đầu tạm thời đủ thể diện rồi, ta sẽ không nổi
điên."
Đại hoàng tử gật đầu, nói: "Ta tiễn ngươi."
Phạm Nhàn một tay cầm cương ngựa, đảo quanh đường lớnThiên Hà, chuyển
roi ngựa sang tay trái, giơ lên chỉ thẳng vào mọi người trong quân đội Khu Mật
viện trên bậc thềm đá, vung vẩy roi mà không thêm lời nói nào.
Đám người trong quân đội Khu Mật viện cảm thấy như một đòn roi từ xa kia cứ
như đang quất vào mặt mình.
Trở về Phạm phủ, Đại hoàng tử hỏi về tình hình cụ thể trong sơn cốc lúc đó, sau
khi im lặng một lúc lâu, hắn bèn rời phủ. Phạm Nhàn biết hắn phải vội vàng trở
về cung, nghênh tiếp lời chất vấn như bão táp mưa sa của Hoàng đế, nhưng
cũng không muốn nhắc nhở hắn quá nhiều. Bởi vì trong vụ việc này, bản thân y
cũng còn rất nhiều nghi ngờ.
Trong cung đã điều động ba vị Thái y từ Thái Y viện đến Phạm phủ, nhưng
Phạm Nhàn không cần đến họ, chỉ để cho các sư huynh đệ thuộc Tam Xử bôi
thuốc chữa thương cho mình. Chắc vài ngày nữa sẽ khử hết độc tố, còn vết
thương thê thảm sau lưng, không biết phải an dưỡng bao nhiêu ngày nữa.
Mãi tới giờ phút này, nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, cuối cùng thân thể
và tâm thần của Phạm Nhàn cũng được thư giãn hoàn toàn. Đột nhiên y cảm
thấy một cơn mệt mỏi khó lòng cưỡng nổi, tuy sau lưng còn nóng rát đau nhức,
nhưng vẫn ôm gối ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, sắc trời đã tối. Một nha hoàn bước vào, mang theo một bát cháo
gạo nấu hâm nước nóng. Người vẫn túc trực bên giường của Phạm Nhàn nhận
lấy tô cháo, đỡ y ngồi dậy, cầm thìa xúc lên, nhẹ nhàng thổi qua, chậm rãi đút
cho y ăn.
Phạm Nhàn ăn một miếng, liếm nhẹ đôi môi hơi khô, nhìn người cha đang cẩn
thận từng chút một múc cháo cho mình, nhận ra sau một năm không gặp, mái
tóc của phụ thân đã thêm bạc, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn. Không hiểu vì
sao, y bỗng cảm thấy cõi lòng chua xót.
"Đã khiến cha phải lo lắng rồi."
Phạm Kiến không nói lời nào, chỉ tiếp tục đút cho y vài thìa, rồi mới để tô cháo
lên bàn. Sau đó, ông bình tĩnh nói: "Năm xưa con muốn vào Giám Sát viện, cha
đã nói với con rồi, tương lai chắc chắn sẽ có vấn đề. Nhưng... nếu vấn đề đã
xuất hiện, thế thì không cần phải nói những điều này nữa."
Phạm Nhàn im lặng một hồi, sau đó nói: "Có rất nhiều việc con không thể hiểu
được."
Phạm Kiến nói một cách ôn hòa: "Nói xem nào."
Phạm Nhàn thuật lại cho phụ thân về những nghi vấn trong lòng mình khi ở bên
cạnh cỗ xe vỡ nát trong sơn cốc, hy vọng nhận được một vài lời khuyên từ vị
phụ thân đại nhân tuy trông như không có gì nổi bật trong triều đình nhưng thực
tế lại có căn cơ vững chắc, ngay cả bệ hạ cũng không cách nào ép từ quan.
"Nếu kết luận là do quân đội động thủ..." Phạm Kiến nói, "... thế thì có thể phân
tích một chút. Ngoại trừ việc bảo vệ kinh đô, đại quân của Khánh Quốc ta có
tổng cộng năm nhánh quân khu vực biên cương, bảy nhánh châu quân, trong đó,
lực lượng quân đội biên cương mạnh nhất. Diệp gia Định Châu là một, Tần gia
là một, lực lượng binh lính biên cương ở Thương Châu do Yến Tiểu Ất kiểm
soát, còn có một nhánh khác bên phía Nam Chiếu. Thực lực của châu quân có
thể coi là không đáng kể, nhưng thực tế, năm tuyến biên phòng không được
phân chia quá rõ ràng. Ví dụ như hai nhà Diệp Tần, môn sinh và bằng hữu trải
rộng trong quân ngũ, ảnh hưởng lớn đến mọi mặt."
Phạm Kiến dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Còn như Chinh Tây của Đại hoàng
tử mấy năm trước, thực ra chỉ là điều động lực lượng từ năm tuyến biên phòng
để hình thành đại quân. Khi chiến sự kết thúc, binh lính nơi nào lại quay trở về
nơi ấy."
Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi nói: "Đây cũng là một biện pháp của bệ hạ."
"Đúng vậy, các tướng lĩnh này được đề bạt lên chức vị then chốt nhờ trận chinh
phạt phía tây, giống như tay chân của hoàng tộc, hai nhà Diệp Tần không thể sai
khiến được. Từ đó, không nhà nào có thể một mình khống chế cả năm nhánh
quân ở biên cương.