Y hiểu thấu ý nghĩa trong lời nói của phụ thân, đêm tanh máu kia ở kinh đô, là
một đợt trả thù cực lớn đối với chuyện Diệp gia sụp đổ. Có điều năm ấy căn cơ
của Diệp gia thâm hậu biết bao mà chỉ trong một đêm đã bị lật đổ, tuy nói là
nhân lúc Hoàng đế tây chinh... nhưng trong kinh đô có không biết bao nhiêu gia
tộc quyền quý đã tham gia vào việc này, có cá lọt lưới... thậm chí nếu kẻ chủ
mưu vẫn còn sống, cũng không có gì lạ lùng.
Chỉ có điều... Phạm Nhàn thôi trầm tư, trên gương mặt lộ vẻ kiên định, ôn tồn
bảo: "Phụ thân đừng nói nữa, con tin tưởng viện trưởng."
Phạm Kiến thở dài.
Phạm Nhàn tiếp tục nói một cách ôn tồn: "Phụ thân, thực ra ông ấy cũng từng
nói với con... con cũng luôn suy đoán về vấn đề năm đó, nhận ra trước khi con
đặt chân đến kinh đô, lúc đó ngài và Trần viện trưởng cực kỳ lạnh nhạt với
nhau, hoàn toàn không giống với hiện tại. Con hiểu trong lòng cả hai đều đầy
cảnh giác, có điều giống như con tin tưởng phụ thân vô điều kiện, con cũng tin
tưởng ông ấy vô điều kiện."
Y ho khan nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Nghi ngờ đồng bọn là một chuyện rất
đáng sợ, hay là có một số người vẫn tận lực che giấu điều gì đó, chính là để gieo
rắc hoài nghi giữa phụ thân và Trần viện trưởng."
"Ta không sẽ làm như vậy." Phạm Nhàn nhấn mạnh thêm: "Ta tin tưởng cảm
giác của mình, chỉ có nó mới không lừa dối ta."
Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
o O o
Một lúc sau, Phạm Kiến nở nụ cười, vui mừng nói: "Xem ra con vẫn có lòng tin
vào nhân tính... Điểm nàyrất giống mẹ của con."
Phạm Nhàn cũng nở nụ cười đáp: "Chỉ đối với vài người đặc biệt mà thôi."
Phạm Kiến lại bình tĩnh đặt câu hỏi: "Chuyện này con định xử lý thế nào?"
"Con chờ xem kết quả xử lý của bệ hạ trước đã." Phạm Nhàn im lặng một hồi
rồi tiếp tục đáp: "Chỉ e không điều tra ra thứ gì, đối phương dốc bao nhiêu vốn
liếng vao như vậy, chắc cũng đã chuẩn bị sẵn phương án khắc phục hậu quả."
Y cười chế nhạo: "Có đôi lúc thật không hiểu nổi rốt cuộc lòng tự tin của bệ hạ
đến từ đâu, bây giờ quân đội đã bắt đầu có người làm loạn, bệ hạ vẫn không hề
lo lắng gì như trong quá khứ à?"
"Tra, thể nào cũng tra được một vài thứ." Phạm Kiến nhìn con trai, biết rằng
người trẻ tuổi này không hề bị máu me làm hoa mắt, vui mừng cười nói: "Nỏ
thủ thành đều có số hiệu riêng."
"Chỉ e ngay cả mấy cái nỏ thủ thành này cũng được điều động từ nơi khác tới,
nếu tra nhầm người thì càng không tốt."
"Con nói không sai." Khóe môi Phạm Kiến cong lên thành một nụ cười kỳ quái,
"Dưới cơn thịnh nộ của bệ hạ, vụ án được điều tra cực kỳ nhanh chóng, buổi
chiều đã có tin tức, trong sơn cốc có tổng cộng năm cỗ nỏ thủ thành, vừa xuất
xưởng từ Bính phường Nội Khố, đáng lẽ nó phải được chuyển đi dọc theo con
đường tới phía Định Châu... Nhưng không hiểu vì sao, nó lại xuất hiện trễ hơn
so với thời gian giao hàng, đúng lúc con đang trên đường trở về kinh đô."
"Định Châu?" Phạm Nhàn nhíu mày, "Diệp gia lại phải làm kẻ thế mạng à?
Chẳng lẽ bệ hạ lại tàn nhẫn đến mức này?"
"Đương nhiên bệ hạ biết trong chuyện này có gì đó kỳ quặc." Phạm Kiến nói:
"Nhưng... nếu gia tộc Diệp cố tình làm như vậy thì sao?"
"Vì thế cần có chứng cứ khác," Phạm Nhàn nhẹ nhàng hỏi: "Người sống mà con
đưa đến Khu Mật viện có giá trị không?"
"Có." Phạm Kiến nở nục cười kỳ quái, nói: "Chiêu này của con vẫn hệt như
cách ngươi đối phó với Nhị hoàng tử năm xưa, đưa nhân chứng vào trong nha
môn của đối phương."
Phạm Kiến sắc mặt bình tĩnh, nói: "Chỉ có điều một phương pháp, tốt nhất
không nên dùng hai lần, ít nhất lần này Khu Mật viện chưa dính bẫy của con."
"Ồ?" Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Họ đã xử lý ra sao?"
Phạm Kiến khẽ mỉm cười: "Bọn họ chăm sóc kẻ sống sót đó như thể phụng
dưỡng tổ tiên vậy, sợ hắn mất quá nhiều máu mà bỏ mạng, khó mà đối mặt với
câu hỏi của bệ hạ. Ngay tiếp theo, bọn họ lấy cớ việc này phải do Giám Sát viện
điều tra, quân đội nên tránh né sự hiềm nghi, rồi chuyển giao tên kia cho bên
Giám Sát viện."
Phạm Nhàn giật mình.
Phạm Kiến tiếp tục cười nói: "Nhưng tên đó là con bỏ lại ở Khu Mật viện,
đương nhiên Giám Sát viện không chịu tiếp nhận, lại cho người kéo trở lại Khu
Mật viện... Lần này đám quân nhân thô lỗ ở Khu Mật viện đã học được cách
mặt dày, lại đã kéo người kia trở lại Giám Sát viện."
Vị Thượng thư bộ Hộ vốn luôn nghiêm túc mỉm cười lắc đầu một cái: "Buổi
chiều hôm nay, hai viện đã phân tài cao thấp bằng kẻ sống sót này, ngươi đưa
cho ta, ta đưa lại cho ngươi, cứ như kẻ này là củ khoai lang nóng bỏng tay,
không ai chịu nhận."