Thậm chí ngay bản thân vị đại nhân chủ trì lần ám sát trong sơn cốc này cũng
không rõ.
Trong một gian nhà lớn yên tĩnh ở kinh đô, gian nhà này chiếm tới nửa con phố,
xa hoa vô cùng. Mọi chi tiết, đều được bố trí theo phong cách vương tước.
Trong sân ngoài sân có nhiều loại cây cối mọc lộn xộn, nhìn trong đêm tối
nàyko khác gì mái tóc dài rối bù của người khổng lồ, đâm lên bầu trời cô độc và
tịch mịch.
Một vị ông lão mặc áo bông đang tưới nước cho vườn rau phía trước biệt viện
của mình. Ông lão đi đôi giày bông, đế giày đã hơi mòn. Mặc bào bông đi giày
bông, giản dị mộc mạc, đây là tính cách được hình thành từ nhiều năm trong
quân đội.
Ông lão thích trồng rau, đặc biệt là sau khi về già, ông rất ít khi ngồi trong sân,
thích hơn là cày cấy mấy phần đất trồng rau ở nhà. Con cháu trong nhà cũng
biết sở thích của ông lão, đã tìm được rất nhiều hạt giống rau củ kỳ lạ.
Nhưng ông lão không trồng. Ông chỉ trồng cải trắng và củ cải, hai loại thực
phẩm thường dùng nhất trong quân đội. Ông lão và vị Tĩnh vương gia hồ đồ kia
không giống nhau, ông lão không gửi gắm nỗi buồn dựa vào vườn cải này,
chẳng qua chỉ là thói quen; quen với việc trồng rau, quen với sự đơn giản và
trực tiếp.
o O o
Lão gia tử đặt cái muỗng gỗ trong tay lên trên tảng đá bên luống rau, sau đó vịn
eo từ từ ngồi xuống, có vẻ hơi khó nhọc.
Tuyết mới rơi, thời tiết lạnh lẽo, trong luống rau đầy nước bùn và tuyệt đọng,
đâu thể nào mọc được lá, mà cũng đâu có cần tưới nước? Nhưng tối hôm nay,
lão gia tử lại vô thức cầm lên cái muỗng gỗ lên, tưới nước sạch lên mặt đất, như
muốn rửa thứ gì đi.
Lão gia tử đã rất già, sau khi Tiếu n và Trang Mặc Hàn qua đời, lão cũng trở
thành người duy nhất trên thế gian này may mắn được chứng kiến đại điển lập
quốc của Khánh Quốc. Năm mươi năm đã trôi qua, những nếp nhăn hằn sâu
trên khuôn mặt lão gia tử và những đốm nâu càng ngày càng rõ ràng như đang
kể lại lịch sử của bản thân và của quốc gia này.
Nguyên lão tam triều? Không chỉ có thế. Mình đã phục vụ bao nhiêu vị đế
vương? Lão gia tử thậm chí còn không nhớ rõ, nhưng khi Tiên hoàng lên ngôi,
hiển nhiên mình đã chọn con đường đúng đắn, do đó mới có thể giúp gia tộc
giành được vị trí không thể thay thế trong quân đội. Và bệ hạ bây giờ... hiển
nhiên là vị mà lão gia tử ngưỡng mộ nhất trong những quân chủ mà mình từng
trải qua trong biết bao năm qua; đã ba lần bắc phạt, nam thảo, tây chinh. Mặc dù
bản thân mình luôn dùng quyền uy của một vị trọng thương trong quân đội để
trấn thủ kinh đô, giúp bệ hạ ổn định phía sau, nhưng những con cháu trong gia
tộc mình đều đi theo bệ hạ, có người nằm lại nơi đất khách quê người, có người
trở áo gấm về quê.
Khánh Quốc, được gây dựng trên lưng ngựa bằng thương, bằng kiếm, bằng nỏ.
Cả cuộc đời lão gia tử là tiếp xúc với những loại vũ khí này, bình sinh lão đã
giết không biết bao nhiêu người, tiêu diệt không biết bao nhiêu bộ tộc xung
quanh Khánh Quốc, ngàn vạn người chết trước mặt mà vẫn có thể mặt không
đổi mặt.
Lịch sử như vậy, không thể rửa sạch bằng vài muỗng nước trong được.
Trong đoạn lịch sử dài này, có không biết bao nhiêu danh tướng, lương thần,
minh quân, tông sư tỏa hào quang chói lọi, nhưng người khiến lão gia tử có ấn
tượng sâu sắc nhất, thực ra chỉ là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp.
Mỗi lần nghĩ về cô nương kia, trong lòng lão gia tử lại bắt đầu run rẩy. Cho dù
là nhân vật tài hoa xuất chúng ra sao đi nữa, cũng chỉ có thể cố gắng thay đổi
một chút hướng đi của lịch sử. Còn vị cô nương kia, dường như từ lúc khởi đầu
đã sẵn lòng lật tung căn cơ của Khánh Quốc, tiếp đà lật tung toàn bộ thiên hạ.
Lão gia tử cũng không biết liệu thử nghiệm này có khả năng thành công hay
không, lão gia tử chỉ một hết sức nhạy bén nhận ra rằng, nếu cứ để tình hình lúc
đó tiếp tục phát triển, tầng lớp vương công quý tộc của toàn bộ Khánh Quốc sẽ
bị một dòng chảy âm thầm nào đó cuốn trôi. Mà mọi người đều biết, tầng lớp
quý tộc của Khánh Quốc, chính là nguồn cung cấp nhân lực mạnh mẽ nhất cho
quân đội Khánh Quốc.
Lão gia tử sợ loại náo loạn này, loại náo loạn trông có vẻ sẽ giúp Khánh Quốc
trở nên cường thịnh, nhưng lại khiến Khánh Quốc không còn giống Khánh
Quốc nữa.
Lão gia tử là quân nhân, là quân nhân trung thành với Khánh Quốc. Đối với lão,
kéo dài sự tồn tại của Khánh Quốc là sứ mệnh cao cả nhất, vì vậy lão gia tử đã
tham gia vào một bí mật, và giữ gìn bí mật này cho đến ngày hôm nay.
Cô nương kia, hay nói cách khác, yêu nữ đã chết rồi.
Chuyện này chẳng tốt lắm sao? Ít nhất, Khánh Quốc vẫn rất cường đại, hơn nữa
Khánh Quốc này vẫn là Khánh Quốc năm xưa, không gì thay đổi. Dùng tính
mạng một người đổi lấy sự bình yên cho toàn bộ quốc gia, xưa nay lão gia tử
vẫn chưa từng hối hận vì quyết định đó.