Ngôn Nhược Hải cầm nan tre lên, cay mày, ngón tay nhẹ nhàng bẻ gãy, lấy ra
một đoạn vải trắng nho nhỏ, quan sát chữ viết trên đó, chìm vào suy tư.
Ông gõ ngón tay lên mặt bàn, gõ một lúc lâu, như đang xuất thần.
Một lúc lâu sau, người quản lý Tứ Xử hiện tại, người sẽ thừa kế chức vụ Đề ti
tại Giám Sát viện, Ngôn Băng Vân mở cửa thư phòng, bước vào, sau đó nhẹ
nhàng đóng cửa lại.
Hắn ngồi đối diện với phụ thân, nhận đoạn vải trắng, xem nội dung trên đó, hai
hàng lông mày lúc nào cũng lạnh lẽo như cành sương giá cũng không nhịn được
nhíu lại.
o O o
"Người sống sót kia... Khu Mật viện hoàn toàn không dám nhận, sau khi hai bên
đấu tố nửa ngày, ai cũng biết mối nguy hiểm mà mình phải gánh, không ai dám
để hắn trong nha môn của mình, chỉ sợ người này đột nhiên mất mạng, Đề ti đại
nhân sẽ nổi điên."
Ngôn Băng Vân tỏ vẻ lo âu: "Cho dù con có thể nghĩ ra cách giết chết người đó
diệt khẩu, nhưng mà... nếu Tiểu Phạm đại nhân biết thì sao?"
Ngôn Nhược Hải thở dài nói: "Lão gia tử đã tìm tới cửa, đành phải làm thôi."
Ngôn Băng Vân nhìn phụ thân của mình, cũng thở dài nói: "Nếu... tương lai Đề
ti đại nhân biết vụ ám sát ngoài sơn cốc... đã bị chúng ta tìm hiểu được từ trước,
nhưng lại không quan tâm đến, không hề điều tra, liệu hắn có hay không sẽ phá
tan nhà ta, chặt đầu cha con ta không?"
Ngôn Nhược Hải ngẩn người, nhìn con trai mình, lại tiếp tục thở dài, trong tiếng
thở dài đầy bất đắc dĩ, nói: "Thế thì có cách nào? Viện trưởng đại nhân giao
việc, chúng ta không thể không làm. Nếu Tiểu Phạm đại nhân muốn giết chúng
ta... chúng ta chỉ có thể đề nghị hắn đi đập cái chiếc xe lăn trước đã."
Trên gương mặt luôn lạnh lùng của Ngôn Băng Vân cũng không khỏi toát lên
chút phiền não, sau một lúc lâu mới nói: "Phụ thân đã từ trong quân đội chuyển
sang Giám Sát viện từ khi nào?"
"Đã ba mươi năm rồi." Ngôn Nhược Hải nhớ lại quá khứ, nhíu mày nói: "Tuy
lúc trong quân đội ta không nổi tiếng, nhưng thật ra lại là thân binh của Tần lão
gia tử, chẳng qua là bị chôn vùi trong doanh trại, chưa bao giờ phát huy tác
dụng."
Ngôn Băng Vân lắc đầu thở dài: "Chẳng trách lão gia tử tin tưởng phụ thân tới
vậy. Có điều phụ thân phát triển trong Giám Sát viện, lên tới địa vị ngày hôm
nay, chắc lão gia tử cũng rất đắc ý về sắp xếp của mình năm xưa."
Ngôn Nhược Hải lại thở dài lần thứ ba, trên gương mặt kia như cười như không
nói: "Nhưng vấn đề là... trước khi gia nhập quân đội, ta đã là mật thám của
Giám Sát viện, chỉ có thể nói... vận may của Tần lão gia tử không tốt cho lắm."
Ngôn Băng Vân cúi đầu nói: "Viện trưởng đại nhân đúng là trí tuệ uyên thâm,
tính toán không chút sai sót. Nhưng con vẫn không hiểu, rõ ràng có thể ngăn
chặn sự việc, sao lại trơ mắt nhìn những chuyện này diễn ra?"
Trong Trần Viên nằm ở ngoại ô kinh đô, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, ngáp
một cái, nói với Phí Giới khuôn mặt đầy phẫn nộ bên cạnh: "Ngươi vội vàng gì
chứ? Sáng sớm đã muốn đến giết ta hay sao? Hắn là đệ tử mà ngươi yêu quý
nhất, chẳng lẽ lại không phải là người nối nghiệp mà ta yêu quý nhất?"
Trong mắt Phí Giới bừng bừng ánh lửa âm u, nói lạnh như băng: "Rốt cuộc
ngươi muốn làm cái gì? Phạm Nhàn suýt chết rồi đấy!"
Trần Bình Bình lẩm bẩm hai câu, nói bằng giọng the thé đặc biệt của mình: "Vì
sao ư? Đương nhiên là vì sự thực này, sự thực đã định này... Mọi người đều nói
ta là một con chó của bệ hạ, nhưng thực tế lão gia tử kia mới là con chó trung
thành nhất của bệ hạ... Nếu máu không thật sự phun ra, làm sao có thể khiến
chủ nhân của con chó cam lòng đánh nó?"
Trần Bình Bình vỗ hai tay, liếm đôi môi hơi khô nói: "Hơn nữa, ta vẫn rất tò
mò, ta đã đuổi hết lũ chó của bệ hạ vào sân cắn xé lung tung, bệ hạ đã trở thành
một người cô độc, hắn sẽ làm gì đây?"
o O o
"Làm gì đây?" Ánh sáng kỳ dị trong mắt Phí Giới càng trở nên dày đặc, mái tóc
rối bù như ngọn lửa đang cháy, "Chỉ có loại ngu si mới làm gì đây. Nhưng viện
trưởng, ta buộc phải nhắc nhở ngươi một câu, cho dù ngươi có giấu mình sâu
hơn một chút, nhưng đã kéo theo quá nhiều người như vậy, nếu sau này có
chuyện gì, thể nào bệ hạ cũng sẽ nghi ngờ ngươi."
Trần Bình Bình nhẹ nhàng vỗ lên đầu gối lạnh cóng như cây gỗ của mình, giơ
hai ngón tay lên, cong một ngón nói: "Tình huống mà ngươi nói là... bệ hạ đã
chiến thắng, và chỉ khi đó hắn mới có thể nghi ngờ ta. Xưa nay ta không bao giờ
phủ nhận điều đó, bởi vì sự thực là mặc dù ta nắm giữ 99% bí mật của thế giới
này, nhưng vẫn còn 1% mà ta không thể tiếp cận được."