Y chưa bao giờ phơi bày trọn vẹn tâm tư của mình.
Yến Tiểu Ất và hai nhà Diệp Tần khác nhau, quan hệ giữa người này và Trưởng
công chúa không phải hợp tác, mà là quan hệ tận trung, cuối cùng sẽ trở thành
tảng đá chặn trên con đường của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn lại không có loại tự
tin biến thái giống Hoàng đế Khánh Quốc, vì thế y luôn có một loại cảm giác vi
diệu đối với mũi tên của Yến Tiểu Ất, y luôn cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong tương lai, trước khi sự kiện chấn động kia ập tới, nếu có thể phá huỷ cung
thần này ở phương Bắc Khánh Quốc, Phạm Nhàn cảm thấy chắc chắn cuộc đời
sẽ tràn đầy hạnh phúc.
Giết con trai của Yến Tiểu Ất, chỉ có thể khiến cường giả tuyệt thế kia nổi điên,
mà giết chết cường giả tuyệt thế này, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ phát điên.
Phạm Nhàn rất thích loại thử nghiệm mạo hiểm đầy kích thích này, cho dù việc
này có thể mang đến nhiều biến số, có thể làm cho tâm chí của Hoàng đế lệch đi
chỉ trong khoảnh khắc, y vẫn như nổi điên, muốn thử một phen.
Y muốn xóa bỏ mũi tên ám ảnh trong lòng mình.
Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn như nhìn kẻ điên, một lúc lâu sau mới thở dài
nói: "Yến Đại đô đốc có tu vi kinh người, không dễ gì giết được, cho dù toàn bộ
viện hợp sức lại, cũng không thể tìm ra người nào có thể đối phó được với hắn...
Cho dù ngươi không bị thương, ngươi cũng ám sát hắn dưới kiếm, huống chi
bây giờ ngươi đang bị thương... Hơn nữa, chắc chắn viện trưởng không có sắp
xếp điên cuồng như vậy."
“Không.” Phạm Nhàn lắc đầu, "Lão thọt kia khéo còn điên hơn ta, ta không
muốn chết dưới bàn tay điên cuồng của lão ấy. Vì vậy, để bảo vệ cái mạng nhỏ
của mình, ta cũng phải hành động một chút điên cuồng."
“Ngoại trừ hai người các ngươi, ta không muốn người khác biết được ý tưởng
của mình.” Phạm Nhàn vỗ nhẹ vai Tư Triệt, nhìn Ngôn Băng Vân nói, "Những
lời nói lúc ở ngọn núi ngoại ô kinh đô, vẫn sẽ giữ lời. Nếu ngươi muốn cùng ta
tạo ra một thế cục cực lớn, có những lúc, ta hi vọng ngươi có thể dành nhiều
tâm tư hơn cho ta, chứ không chỉ dành cho Giám Sát viện và triều đình."
Ngôn Băng Vân hiểu y đang nói tới chuyện con đường của quyền thần và niềm
vui của thiên hạ, thở dài, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, sau đó đi xuống
lầu.
o O o
Mở cửa sổ gian phòng trên tầng ba nhìn ra phố xá của Bão Nguyệt lâu, hai
huynh đệ Phạm Nhàn ngắm cảnh tuyết rơi trên đường phố, im lặng suốt một lúc
lâu.
Bông tuyết chậm rãi rơi từ bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống trên nón, vai, dù, và
nóc xe ngựa của mọi người. Kinh đô càng thêm thâm trầm, chủ yếu là những
màu sậm, đặc biệt là trên phố lớn trước Bão Nguyệt lâu hôm nay, toàn bộ là xe
ngựa màu đen của Giám Sát viện. Trong trong ngoài ngoài xe ngựa là quan viên
của Giám Sát viện mặc áo màu đen chống mưa tuyết, nhìn từ xa càng thêm âm
trầm.
May là có bầu trời đầy tuyết, giảm bớt phần nào vẻ u ám đó, những bông tuyết
trắng mịn tô điểm cho thế giới đen tối, tạo nên một hình ảnh rõ nét và đẹp đẽ.
Phạm Nhàn nhìn xuống, đám người Vương Khải Niên đi rồi, Đặng Tử Việt
cũng đi rồi, Ngôn Băng Vân rời lầu cuối cùng cũng đi rồi, những quan viên và
mật thám của Giám Sát viện trên đường chốc lát biến mất không còn dấu vết.
Y không nhịn được mỉm cười, bây giờ trong số những thuộc hạ của mình ít nhất
cũng có hơn mười người đắc lực. Trên triều đình, trong quan trường, ai dám bất
kính với với mấy vị tâm phúc của Tiểu Phạm đại nhân này? Còn những thân tín
có năng lực này, cũng đã tạo ra một mạng lưới quyền lực lớn hơn cho Phạm
Nhàn, giúp cho địa vị của Phạm Nhàn trong Khánh Quốc càng ngày càng vững
chắc và cao quý.
Cái gọi là hệ thống chính là như vậy, từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau.
Chẳng qua uy phong như ngày hôm nay, thiếu niên năm xưa mới vào kinh đô
còn ngơ ngơ ngác ngác tổ chức Khải Niên tiểu tổ, làm sao mà tưởng tượng ra
được.
“Những gì đã nói hôm nay, đừng kể cho phụ thân.” Phạm Nhàn quay đầu sang
nhìn đệ đệ một cái, ôn hòa nói: "Ta không muốn lão nhân gia phải lo lắng cho
thế hệ sau chúng ta."
Phạm Tư Triệt gật đầu, cười nói: "Ca ca, nói cũng vô ích, phụ thân quản lý
Quốc Khố thì giỏi, chứ nói đến việc giết người thì phụ thân cũng chẳng thể giúp
được ca ca, làm sao lợi hại như Giám Sát viện của ca ca."
Phạm Nhàn mỉm cười.
Hộ vệ mà hoàng tộc thường sử dụng là tám mươi Hổ Vệ, có thể nói ngoại trừ thị
vệ cấm quân ra thì đây là lực lượng mạnh mẽ nhất rồi. Tuy không phải ai cũng
là cao thủ dùng đao như Cao Đạt, nhưng chỉ cần bảy Hổ Vệ là có thể chống lại
Hải Đường Đóa Đóa... tám mươi người cỡ này, sẽ khủng khiếp đến mức nào?