Phạm Nhàn không hiểu trong lòng Hoàng đế đang nghĩ điều gì, trầm mặc một
lát rồi mới nói: "Thần cho rằng..."
Cách xưng hô lại đổi thành thần, là muốn chính thức can gián khuyên bảo,
nhưng Hoàng đế không cho y cơ hội này, phất tay nói: "Ý trẫm đã quyết, thiên
hạ trong tay, mấy con rệp nhảy loạn, sao phải để ý... Trẫm muốn tới Đạm Châu
xem thử, qua năm ngươi về Giang Nam nhớ chuẩn bị, nhưng chuyện này sự tình
phải làm thật bí mật."
Phạm Nhàn không còn gì để nói, đành phải gật đầu đáp ứng.
Hoàng đế nhìn y, nhíu mày nói: "Ngươi đã nhớ kỹ mấy lời vừa nói chưa?"
Phạm Nhàn có phần đau đầu suy đoán: "Là... sự tình ngang ngược à?"
Hoàng đế vui mừng gật đầu: "Trẫm... chỉ cần mấy đứa con trai như vậy thôi, các
ngươi thích náo loạn thì cứ làm, chẳng qua đừng làm náo loạn đến mức không
thể vẫn hồi. Suy nghĩ của ngươi, trẫm cũng hiểu một chút, tốt rồi, cứ tiếp tục
làm như vậy đi."
Trong lòng Phạm Nhàn thầm giật mình, con trai, các ngươi, những lời này coi
như chỉ rõ... Nhưng y cảm thấy ánh mắt của Hoàng đế dường như đã xuyên thấu
thân thể bản thân, nhìn thấu tâm tư của mình - Hoàng đế biết suy nghĩ của mình
ư? —— Y lập tức liên tưởng đến năm ngoái xung đột với Nhị hoàng tử trước ở
trước cửa Bão Nguyệt lâu, cuộc đối thoại với Nhị Hoàng Tử trong quán trà.
Nếu Hoàng đế chỉ dựa vào những lời đối thoại đó để suy đoán, không thể không
nói hắn đoán cơ bản là đúng.
"Vị cô nương Hải Đường kia đã về Bắc Tề rồi à?" Hoàng đế đột nhiên nói một
câu.
Trong lòng Phạm Nhàn lại kinh sợ, gương mặt lại toát lên vẻ bất đắc dĩ, nhẹ
nhàng gật đầu nói: "Lãng Đào dẫn người đưa cô ấy trở về."
Hoàng đế hơi nhắm mắt lại nói: "Lúc đầu, trẫm không thích, dù sao thì Thần
nha đầu mới cho phép ngươi chưa đầy hai ngày, nhưng sau đó lại cảm thấy,
không khéo việc này không phải hoàn toàn không có lợi ích gì. Thiên Nhất đạo
có liên quan sâu sắc đến các miếu thờ ở khắp nơi, nếu như ngươi có bản lĩnh
khống chế Thiên Nhất Đạo trong tay, đối với triều đình mà nói, đây là một công
lớn sánh ngang quân công."
Không đợi Phạm Nhàn nói gì, Hoàng đế điềm nhiên nói tiếp: "Sau khi Khổ Hà
chết, chắc Hải Đường sẽ kế vị, ngươi phải tự mình suy nghĩ rõ ràng mối liên hệ
trong đó."
Phạm Nhàn cúi đầu im lặng.
Hoàng đế nói: "Thân cận một chút với nữ nhân của Bắc Tề cũng không sao,
nhưng đối với Bắc Tề, vẫn nên giữ một khoảng cách. Trẫm không nghi ngờ
ngươi, chỉ có điều chí của triều ta ở thiên hạ, những hành động của ngươi trong
năm dẫu sao cũng khiến một vài người trong trong quân đội nghi ngờ, bọn họ
đều là những nam nhân ngay thẳng sống trên lưng ngựa, chỉ muốn lập tức mở
mang bờ cõi... Lần này ngươi về kinh, chắc cũng cảm thấy thái độ của Khu Mật
viện đối với ngươi không được tốt, đây chính là một trong những nguyên nhân."
Phạm Nhàn vẫn im lặng, biết đây chính là xung đột giữa phái chim bồ câu và
phái chim ưng. Chỉ có điều từ sâu trong xương tủy chắc chắn Hoàng đế là loại
ăn thịt, tuy nói không nghi ngờ, nhưng thực ra câu này là rất nghiêm túc nhắc
nhở mình.
"Vâng thưa bệ hạ." Phạm Nhàn ôn tồn đáp: "Thần biết giữ chừng mực."
Nhìn dáng vẻ khiêm nhường của y, Hoàng Đế mỉm cười an ủi, vẫy tay nói:
"Hiếm khi về kinh, đi dạo các nơi trong cung..." Hắn trầm ngâm trong chốc lát
rồi nói: "...cho Thái hậu vui vẻ một chút."
Phạm Nhàn lĩnh chỉ, ra khỏi cửa lớn Ngự Thư phòng.
.o O o .
Diêu Thái giám đang đợi ngoài cửa, thấy y đi ra, liền dẫn hắn đi khắp bốn phía
trong cung. Mặc dù Phạm Nhàn đã vào cung rất nhiều lần, cũng cũng cực kỳ
quen thuộc con đường trong cung , nhưng y cũng biết rằng mình là một vị ngoại
thần vào cung bái kiến, đến gặp các nương nương trong cung vốn là không hợp
quy củ, phải chú ý cẩn thận hơn một chút, đương nhiên cần thái giám dẫn
đường.
Thật nói cho cùng thì vị hoàng tộc ngoài biên chế là y còn có thêm một danh
phận là phò mã quận chúa, cho nên mới có cơ hội đi lại tự do trong lâm viên
hoàng cung này.
Nơi đầu tiên cần đến tất nhiên là Hàm Quang điện, tẩm cung của Thái hậu lão tổ
tông. Thái hậu lão nhân gia vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, thân thể có hơi
mệt mỏi, cho nên không nói chuyện nhiều với Phạm Nhàn. Chẳng qua Phạm
Nhàn rất mẫn cảm phát hiện ra, tuy thái độ của Thái hậu đối với mình vẫn rất
lạnh lùng, nhưng so với lúc ăn canh thịt dê năm xưa đã là tốt hơn không biết
bao nhiêu lần.
Nói chuyện phiếm một chút, Phạm Nhàn thấy thần thái lão nhân gia có vẻ
không thoải mái nên rất thức thời cáo từ, và trước khi đi còn nói đợi Uyển Nhi
trở về sẽ cùng nhau tiến cung bái kiến, quả nhiên lão nhân gia cũng vui vẻ hơn
một chút.
Trước khi rời điện, Phạm Nhàn nhỏ giọng nói vài câu với nữ quan, đưa phương
thuốc điều trị sức khỏe cho lão nhân gia. Tuy nữ quan trong Hàm Quang điện
không dám cho Thái hậu dùng thuốc lung tung, nhưng cũng biết tiếng tăm về y
thuật của vị đại quan nổi trội trong triều này, cho nên vui mừng nhận lấy, chỉ
chờ Thái Y viện thẩm định xong là dùng. Cô lại không nhịn được khen Phò mã
hiếu thuận.