Phía đông tầng ba Bão Nguyệt lâu là một đại sảnh hoa rộng lớn, nửa lầu trống
không, vừa vặn thấy được đại sảnh lầu dưới lầu một, tấm thảm lông lớn của
người Hồ ở dưới lầu toát lên một màu đỏ rực rỡ, có một phen cảm giá khác biệt.
Hôm nay trong lầu có khách quý, cho nên một nửa sảnh tiếp khách đã được dọn
bớt, lúc vào sảnh hoa, ánh mắt Nhị hoàng tử vô thức nhìn lên trên cửa, thấy phía
trên viết hai chữ màu vàng kim mới mẻ, không khỏi tò mò, hai chữ này mang ý
nghĩa gì?
"Hồng Môn".
Phạm Nhàn vốn là chủ nhân, mỉm cười nhẹ nhàng mời mọi người bước vào
trong sảnh. Sảnh tiếp khách được ngăn cách bởi bình phong và rèm lụa bồng
bềnh, hơi ấm bốc lên, chư vị vị đại nhân vừa bước vào sảnh tiếp khách đã được
các cô nương bên cạnh cởi bỏ áo choàng trên người, chỉ mặc mỗi bộ áo đơn bên
trong.
Vậy là đủ rồi. Đã sớm có các loại nước trà và điểm tâm tinh tế được đặt trên
bàn, loại đĩa được sử dụng cũng là những sản phẩm tốt nhất từ Giang Nam,
chén dùng để uống rượu là loại thủy tinh hảo hạng, rượu trong chén là loại rượu
mạnh đắt đỏ nhất thế gian - rượu ngũ lương, người phục vụ bên cạnh là... các cô
nương quốc sắc thiên hương, dịu dàng điềm tĩnh.
Đương nhiên Thái tử ngồi trên vị trí cao quý nhất, hắn nhìn Phạm Nhàn cười
nói: "Chỉ có ngươi mới được hưởng thụ tôt đến thế này, xem ra những thứ ở đây
đều được mang tới từ Tam Đại phường mang, trong cung phải trả bạc, ai dám
tiêu xài không cần tính toán như ngươi."
Tác phong của dân chúng Khánh quốc rất giản dị, do đó các quan viên hoàng
tộc cũng thêm phần tự giác, hoàn toàn không hào nhoáng xa xỉ như triều đình
Bắc Tề. Đúng là bữa tiệc mà Phạm Nhàn tổ chức ngày hôm nay có phần vượt
quá giới hạn. Mọi người đều hiểu, bây giờ Nội Khố hoàn toàn do Phạm Nhàn
điều khiển, đương nhiên điều động một chút chi phí cũng không có vấn đề gì,
chỉ không rõ Thái tử cười hà hả nói như vậy có phải âm thầm châm chích hay
không.
Phạm Nhàn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Cũng phải tranh thủ
hưởng thụ mấy thứ này chứ."
Vị trí của Tiết Thanh đệ nhất là ở bàn đầu bên trái. Hôm nay hắn được mời đến
xem kịch, không cần phải quan tâm đến điều gì, hơn nữa sống ở Giang Nam đã
lâu, cũng quen với việc hưởng thụ như thế này. Nhìn thấy vẻ tán thưởng của các
vị đại nhân kinh đô, khóe môi hắn không khỏi cong lên thành một nụ cười, nghĩ
thầm sống trong kinh đô chẳng dễ dàng gì, tiếc thay hưởng thụ ở đây không thể
sánh bằng Giang Nam.
Bữa tiệc bắt đầu, các cô nương lặng lẽ bày biện rượu và thức ăn lên bàn cho
khách khứa. Tuy hai ngày qua đã được huấn luyện đặc biệt, nhưng khi mở mắt
ra chứng kiến biết vị đại nhân trong triều đình, trong lòng các cô nương vẫn
không khỏi hồi hộp, đôi môi hồng mềm mại như hoa thắm mím chặt lại.
Các quan viên và Hoàng tử ở đây, đều từng lăn lộn trong chốn phong nguyệt,
chẳng qua đột nhiên có nhiều người tụ tập trong sảnh như vậy, thật khiến người
ta không biết phải làm sao.
Thực ra khách mời trong sảnh không nhiều, khoảng mười mấy người, bên cạnh
mỗi người đều có một cô nương, sau lưng có một tùy tùng đang quỳ, nhưng
cũng chiếm không ít chỗ trong sảnh tiếp khách.
Người phục vụ Phạm Nhàn không phải là ai khác mà chính là chưởng quầy của
Bão Nguyệt lâu, Tang Văn Tang cô nương.
Với khung cảnh trong ngày hôm nay hiển nhiên không tiện vừa mở màn đã
uống ba nói bốn, hò hét uống rượu, vuốt ve sờ soạng. Đặc biệt là có mặt Tiết
Thanh và hai vị Phó sứ Khu Mật viện, các công tử trẻ tuổi đều phải giữ thân
phận, khiến không khí trong sảnh bỗng trở nên tĩnh lặng và nặng nề. Mọi người
chỉ trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong triều đình, ví dụ như ngày hôm
qua Đại học sĩ lại say sưa nằm lăn trên đường tuyết.
Dẫu sao thì tính cách Thư Vu cũng thoải mái, không để bụng việc đám vãn bối
chế nhạo mình.
Không ai dám đem mấy vị Hoàng tử này ra làm chủ đề để trò chuyện, đặc biệt
là Phạm Nhàn. Tất cả mọi người còn đang cố gắng đoán xem mục đích thực sự
của bữa tiệc ngày hôm nay là gì.
Trong không khí ngượng ngùng này, Tiết Thanh tự uống rượu, nắm tay cô
nương bên cạnh đùa bỡn. Vị đại nhân lập tức cởi bỏ vẻ nghiêm túc chốn quan
trường, khoác thêm vẻ lãng tử trung niên. Xem ra năm xưa lúc còn là học sĩ ở
Thư Các cũng không ít lần tới đánh trận với hồng phấn khô lâu.
Nhị hoàng tử nhấp một ngụm, nhìn Phạm Nhàn phía đối diện, mỉm cười nói:
"An Chi, một năm rồi không đến Bão Nguyệt lâu, ta phát hiện các cô nương
trong lầu này đẹp hơn trước đây không ít."
o O o
Không khí trong sảnh lập tức trở nên thoải mái hơn, Phạm Nhàn và Nhị hoàng
tử, dẫu sao cũng phải có người mở lời nói chuyện.
"Vớ vẩn." Phạm Nhàn cười nhạo: "Với trận địa như ngày hôm nay, Bão Nguyệt
lâu phải phục vụ các ngài thật tận tình, làm sao lại... Không giấu giếm gì các vị,
hôm nay trong căn lầu này này có mười ba cô nương nhưng không chỉ là các cô
nương trong Bão Nguyệt lâu của ta. Phàm là nữ nhân nổi danh nhất trong kinh
đô, ta đều đã mời tới... Cho là thuyền hoa trên sông Lưu Tinh hay là trong giáo
phường, đêm nay ra khỏi căn lầu này, nếu các ngài có thể tìm ra một hoa khôi
nào nữa, ta xin chịu thua."