Thần sắc của y bỗng chốc biến đổi, thở dài đầy u oán: "Thật đáng tiếc, chưa kịp
bước vào kinh đô, đã bị phường gian tặc tập kích, hơn mười thủ hạ của ta tử
nạn. Những người này đều là quan viên trong Giám Sát viện, là nhân tài của
triều đình, bỏ biết bao công sức cho triều đình ở Giang Nam, khó khăn lắm mới
về kinh đô sum họp với gia đình, lại chết oan chết uổng ngay ngoại ô cách kinh
đô hơn mười dặm... Những vị phu nhân và trẻ nhỏ trong gia đình đang ngóng
trông họ trở về, chỉ e lúc này họ vẫn phải sống những ngày tháng đầy khổ đau."
Y nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trầm giọng nói: "Cứ nghĩ đến
đây, rượu này... thật khó lòng còn uống thêm."
Vốn đang ồn ào huyên náo, tầng ba của Bão Nguyệt lâu bỗng dưng trở nên tĩnh
lặng, biết rằng cuối cùng cũng đến khúc cao trào của tối nay.
o O o
Cách Bão Nguyệt lâu khoảng năm dặm là một con hẻm yên tĩnh, đầu hẻm cuối
hẻm đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc áo đen, bao vây chặt chẽ con
hẻm nho nhỏ này.
Thủ lĩnh Mộc Thiết sắc mặt trầm, nhìn ba người trong hẻm, chỉ vào người đi
đầu nói: "Ngươi có phải Dương Công Thành không?"
Tay phải của người đi đầu chậm rãi đặt lên bên hông, lạnh lùng đáp: "Đúng vậy,
có gì chỉ giáo?"
Mộc Thiết cười nhe răng, trên gương mặt ngăm đen toát lên vẻ kỳ quái: "Xác
nhận lại than phận của các hạ trong Bát Gia tướng, tránh giết nhầm người."
Sau đó hắn xoay người bỏ đi, hai nhóm người mặc áo đen ở đầu hẻm cuối hẻm
lẳng lặng lao tới.
o O o
Dương Công Thành, một trong Bát Gia Tướng.
Bát Gia Tướng, tám vị gia tướng, dường như chỉ là một cách diễn đạt đơn giản,
nhưng khi ba từ này được kết hợp lại với nhau, ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.
Mọi người đều biết đây chính là tám vị cao thủ mà Nhị hoàng tử âm thầm nuôi
dưỡng trong cung, những vị cao thủ này luôn đi theo bên cạnh Nhị hoàng tử, là
một trong những lực lượng võ lực mạnh mẽ nhất của Nhị hoàng tử.
Trong cuộc đấu tranh giữa Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử năm trước, chính Bát
Gia Tướng này đã giữ chân Phạm Nhàn trong quán trà ngoài Bão Nguyệt lâu.
Mặc dù cuối cùng không thể giữ y lại, nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong
lòng Phạm Nhàn.
Đúng là tám vị cao thủ.
Ở ngoài Kinh Đô phủ, sau khi xét xử vụ án liên quan đến Bão Nguyệt lâu và
Phạm Tư Triệt, Phạm Nhàn đã ra tay rất dứt khoát, đánh nát trái tim của Tạ Tất
An, nhưng cũng chính vì vậy đã gây ra vấn đề về chân khí trong cơ thể mình,
mà đây mới là một trong tám người.
Bên đường Ngự Sơn, trong mưa thu, sáu sát thủ của Giám Sát viện xuất kích,
dùng dùi sắt để diệt khẩu, khiến Phạm Vô Cứu hoảng sợ, cũng khiến sau khi
mọi việc kết thúc tên này không để ý đến lời níu giữ của Nhị hoàng tử, nhanh
chóng bỏ đi, đó là người thứ hai trong số đó.
Kể từ sau trận tranh đấu nhỏ lẻ chưa từng được công bố với thế gian, Bát Gia
Tướng của Nhị hoàng tử chỉ còn lại sáu người. Hôm nay, Nhị hoàng tử làm
khách tại Bão Nguyệt lâu, hắn tự tin rằng Phạm Nhàn không dám hành động gì
với mình, có lẽ để tỏ rõ tấm lòng trong sáng như ánh trăng sau cơn mưa cho nên
không mang ai đi cùng, sáu trong Bát Gia Tướng còn lại đều được phái về.
Dương Công Thành là một trong số đó. Trong đêm tuyết phủ trắng xóa, đám
mây đã che khuất ánh trăng bạc, hắn bị một nhóm người mặc áo đen ngăn cản
đường đi, chặn đứng lối thoát.
Ban ngày trời trong xanh, tuyết trên mái hiên ven đường hóa thành từng giọt
nước chảy xuống, khiến không khí trong con hẻm trở nên giá lạnh. Đến đêm,
nước mưa ngớt dần, từ từ đóng thành những mảnh băng nhọn, nhưng vẫn còn
một giọt nước tụ ở mũi băng, từ từ nhỏ xuống.
Con ngươi của Dương Công Thành co lại, rút kiếm bên hông ra, mũi chân điểm
nhẹ lên mặt đất, toàn thân đã lướt lên, xuất kiếm chém về phía những mảnh
băng dưới mái hiên.
Băng nhọn phát ra tiếng kêu gãy nát, hóa thành một loạt bảnh băng sắc nhọn
đâm về phía những người mặc áo đen phía trước.
Còn ngay sau đó, Dương Công Thành đạp một chân lên vai hai người bạn đồng
hành, đẩy họ về phía hai bên đang đánh tới. Thân hình của hắn vươn cao, sắp
sửa nhảy lên trên con hẻm.
...o O o ...
Hắn biết đây là một vụ ám sát, một vụ ám sát đã được chuẩn bị từ lâu nhằm vào
mình. Kẻ địch đã tìm hiểu rõ ràng hành trình hàng ngày của bản thân, mới có
thể khéo léo giam mình trong con hẻm nhỏ.
Nhưng hắn không muốn chết, vì vậy hắn sẵn lòng hy sinh hai tùy tùng hay nên
nói là đệ tử của mình, để họ trở thành bao cát ngăn cản binh khí, giúp hắn có
thời gian trốn chạy.
Hắn chọn chạy trốn chứ không phải chống cự. Trong thời điểm này Dương
Công Thành đã không còn chút nhuệ khí nào. Dám tổ chức phục kích giết người
ngay trong kinh đô, không phải ai cũng có thể làm được, mà chỉ một người
trong số đó có hận thù với Nhị hoàng tử.