Lúc này đại sảnh trên tầng ba của Bảo Nguyệt lâu chỉ có ba vị hoàng tử và
Phạm Nhàn. Nếu không tính Thái tử đã đi khỏi lúc vừa rồi, thế thì dòng dõi mà
Hoàng đế Khánh Quốc lưu lại trên cõi đời này coi như đã đông đủ.
Hồng Môn Yến vừa rồiđã trở thành một bữa tiệc gia đình kỳ quặc.
"Ngươi sợ rồi."
Nhị hoàng tử buông quả trám đã ăn một nửa xuống, nhìn chằm chằm vào đôi
mắt của Phạm Nhàn, nhẹ nhàng nói.
Bàn tay đang cầm chén rượu của Phạm Nhàn đột nhiên cứng đờ, chậm rãi đáp:
"Ta sợ cái gì chứ?"
"Chẳng lẽ ngươi không sợ, vì sao đêm nay lại hành động mạnh bạo như vậy?"
Nhị hoàng tử mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có kẻ cảm thấy sợ hãi trong lòng,
mới hành động bừa bãi như ngươi đêm nay. Ngươi giết gia tướng nhà ta, bắt giữ
tâm phúc của ta, liệu có thể gây bất kỳ chẳng lẽ lại ảnh hưởng được tới đại
cục?"
Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, gương mặt bình tĩnh trở lại, lên tiếng: "Nơi này
không có người ngoài, nói thẳng ra cũng không sao. Hôm nay thủ hạ của ngươi
đã bị ta diệt trừ sạch sẽ, nhưng... ngươi không có bằng chứng, cũng giống như
đã nói trước đây, vụ ám sát trong sơn cốc, ta cũng không có bằng chứng, nhưng
vẫn là các ngươi làm."
"Vụ ám sát trong sơn cốc, ta không biết, ta không tham gia." Nhị hoàng tử nhìn
chằm vào mắt Phạm Nhàn, nói một cách nghiêm túc.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Vậy thì chuyện trên phố Ngưu Lan thì sao? Thỏ con nhỏ
bị tát quá nhiều lần... Ta thừa nhận, đến giờ ta vẫn không biết ai là thủ phạm
trong vụ việc ở sơn cốc, nhưng chuyện này không thể ngăn cản hành động của
ta."
Y cúi đầu, nói: "Bốn phương tám hướng đều là kẻ thù, nếu không rõ kẻ thù nào
đã hành động, đương nhiên ta sẽ bắn tên lung tung rồi. Nếu tình cờ bắn trúng
đích thật, thì là may mắn của ta. Bắn trúng người khác, ta cũng không chịu thiệt,
cũng coi như chiếm lợi."
"Phố Ngưu Lan..." Nhị hoàng tử mỉm cười, nụ cười cay đắng: "Chuyện từ mấy
năm trước, nghĩ lại thì cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà thôi, nhưng đến tận hôm
nay ngươi vẫn nhớ mãi không quên."
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ta là người thù rất dai, nhưng ngươi
biết đấy, chuyện này không liên quan mấy tới thù dai, ngày nào ngươi còn
không dừng tay, ngày đó ta cũng không ngừng hành động."
Không có đại thần nào ở đây, không có Thái tử ở đây, hai người trẻ tuổi với khí
chất cực kỳ tương tự Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử, nói năng của cũng thẳng thắn
và rõ ràng. Bọn họ đều là những người tâm tư tinh tế, biết không cần dùng quá
nhiều lời lẽ để che giấu lẫn nhau.
Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử bên cạnh Phạm Nhàn, đột
nhiên mở miệng nói: "Có đôi khi, bản vương cảm thấy cuộc đời thật không
công bằng... Không nói tới những chuyện của Thôi gia Minh gia, chỉ nói riêng
trong cung này thôi, muội muội mà ta yêu quý gả cho ngươi, trở thành thê tử
của ngươi; hai vị huynh đệ thân thiết với ta từ nhỏ, giờ đều đứng về phía
ngươi."
Nhị hoàng tử ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn tú mang chút tức giận: "Nếu
năng lực của bản vương thực sự kém hơn ngươi thì cũng thôi. Nhưng... tất cả
chỉ vì một vài lý do hoang đường, một số chuyện của đời trước, mà trở thành
cục diện như hiện tại. Nếu phụ hoàng chịu giao Giám Sát viện cho ta, chẳng lẽ
bản vương làm việc lại kém hơn ngươi? Nếu phụ hoàng đồng ý giao Nội Khố
cho ta, chẳng lẽ bản vương thật sự không có năng lực làm cho Quốc Khố trở
nên dồi dào hơn à? Tu sửa đê điều, ta và ngươi đều không biết sửa, chỉ có thể
chi bạc... An Chi à, ngươi không cảm thấy đây là bất công hay sao? Dù sao, ta
mới là hoàng tử chính thống."
Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, tự biết cuộc đời kỳ quái của mình trong Khánh
quốc, quyền lực dị thường mà hiện tại mình đang nắm giữ... đương nhiên đều là
di sản của người phụ nữ năm xưa. Tất nhiên, người phụ nữ đó cũng mang đến
cho mình vô số rắc rối và nguy hiểm. Thực ra lời nói của Nhị hoàng tử cũng
không hoàn toàn vô lý, nếu mình và hắn đổi vị trí cho nhau, chưa chắc mình đã
làm tốt hơn hắn. Không phải Nhị hoàng tử không có năng lực, mà là chưa bao
giờ có sân khấu để phát huy năng lực.
Y chậm rãi nói: "Cuộc đời không có nếu như."
"Không sai, vì thế hôm nay tay trái nắm Giám Sát viện, tay phải ngươi cầm Nội
Khố..." Nhị hoàng tử mỉa mai: "Quyền thế khổng lồ như vậy, nghĩ lại thì chỉ có
lệnh đường năm xưa mới từng sở hữu... Vì thế, ngươi bắt đầu lo sợ rồi."
Gương mặt Phạm Nhàn lại cứng đờ.
Nhị hoàng tử bình tĩnh nói: "Ngươi đã nghĩ tới tương lai chưa? Rốt cuộc hôm
nay ngươi đang cố gắng vì ai, vất vả vì ai?" Ánh nhìn của hắn nhẹ nhàng
chuyển hướng, liếc sang Tam hoàng tử một cái, cười nói: "Con cháu hoàng thất
ta, không có ai dễ đối phó cả, ngươi cũng là một trong số đó, đương nhiên sẽ
hiểu đạo lý bên trong."