Khánh Dư Niên

Chương 958

Đại triều hội 1Trong con hẻm nhỏ cách tiệm đậu hũ của họ Phạm một quãng, có bảy người
mặc y phục đi đêm đang chuyển thi thể lên xe ngựa, dòng máu từ trên xe chậm
rãi nhỏ xuống, rơi lên tuyết, phát ra mùi tanh hôi thoang thoảng.
Ba thi thể bị chém thành hơn mười khúc thịt lớn, rõ ràng là vết thương kinh
hoàng do trường đao gây ra. Tên thủ lĩnh trong nhóm bảy người ngồi lên vị trí
đánh xe, liếc mắt nhìn ánh lửa mơ hồ ở cửa hàng đậu hũ đằng xa, dùng dây
cương chà xát vào vết chai đang ngứa ngáy trong lòng bàn tay, nhếch môi cười,
nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia, cứ ăn từ từ thôi."
Sáng sớm, Phạm Nhàn trở về phủ thay đổi trang phục, căn dặn vài câu rồi ngồi
xe ngựa đi đến bên ngoài hoàng cung. Đến lúc y tới, cửa cung kia đã trở nên
náo nhiệt, ba hai tốp đại thần tụ tập tại một chỗ thì thầm bàn tán gì đó.
Y vén rèm xe nhìn một lượt, không nhịn được lắc đầu. Xem ra câu chuyện đêm
qua đã trở thành chủ đề bàn tán hôm nay, đương nhiên mình cũng thành tâm
thảo luận của các đại thần.
Một đêm không ngủ, lại bận rộn biết bao nhiêu việc, tinh thần của y không khỏi
mệt mỏi, nhận lấy chiếc khăn lông đã ngâm trong nước đá từ tay Đằng Tử Kinh,
lau mạnh lên mặt. Làn da trên mặt giống như bị kim đâm đau nhức, cuối cùng
tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút. Y ngáp một cái, chậm rãi duỗi lưng, thở
mấy hơi trọc khí, xuống xe.
Suốt quãng đường y đi trên quảng trường trước hoàng cung, vô số ánh mắt và
tiếng bàn tán của mọi người bị thu hút, ai nấy nhìn chằm chằm vào vị Đề ti đại
nhân Giám Sát viện mặc quan phục này.
Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn tham gia yết triều sau khi nhậm chức Khâm sai
khu vực Giang Nam, theo lẽ thường, các vị đại thần ở cửa cung này phải tới hàn
huyên ân cần hỏi han mới đúng. Nhưng không hiểu vì sao, trong mắt các đại
thần lại tràn ngập vẻ cảnh giác, chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tới gần.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tối qua Giám Sát viện đã giết người bắt
người, tuy đều là quan viên cấp thấp, nhưng số lượng quá nhiều, không biết đã
liên lụy đến bao nhiêu quan lại trong triều đình. Những đại thần tham gia triều
hội này tuy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn trong
triều hội ngày hôm nay sẽ vạch tội Phạm Nhàn vài câu. Đã như vậy, đương
nhiên lúc này không nên đến bắt chuyện làm gì.
Phạm Nhàn đi rất khó chịu, cảm thấy dường như mình sắp trở thành vị cô thần
bị văn võ bá quan trong triều đình thóa mạ. Tuy đây là do chính y tạo thành,
nhưng loại cảm giác không ai để ý tới như vậy, rất giống lúc ở nhà trẻ bị các cô
bé tẩy chay, trong lòng đầy uất ức.
Gương mặt của y cũng không thể hiện điều gì, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh ôn tồn,
như không cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng kia.
Đợi khi đến cửa cung, những thị vệ và thái giám canh cửa hành lễ thỉnh an với
y. Phạm Nhàn nhìn ánh mắt nịnh nọt của hai tiểu thái giám, trong lòng ấm áp,
cảm thấy được an ủi, nghĩ thầm quả nhiên trong thế đạo này thì mấy người tàn
tật giàu tình thương hơn.
Quay đầu sang, lại thấy hai vị đại nhân đứng đầu nhóm văn quan kia đang mũi
chỉ lên trời, cứ như quan sát xem thời tiết có chỗ nào khác thường hay không.
Phạm Nhàn vuốt mũi, y rất quen thuộc với lão già râu tóc bạc trắng bên trái,
người trung niên bên phải thì chắc chắn là Hồ Đại học sĩ đã khởi xướng phong
trào cải cách văn học năm đó. Thấy hai vị Đại học sĩ đứng đầu Môn Hạ Trung
Thư lạnh nhạt với mình như vậy, Phạm Nhàn cũng hiểu đêm qua mình đã gây ra
động tĩnh quá lớn. Trong mắt những vị đại nhân này, rõ ràng y đã có khuynh
hướng trở thành quyền thần gian thần, cộng thêm những động tác dị thường của
Giám Sát viện, đúng là đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đối với triều
chính. Đương nhiên hai vị văn quan đứng đầu thiên hạ này không quá thân thiết
với tên thủ lĩnh mật thám là mình.
Nhưng y cũng chẳng chịu chơi theo họ, cố đè cơn uất ức trong lòng xuống, nở
nụ cười cợt nhả đi tới, đứng bên cạnh hai vị Đại học sĩ họ Hồ với họ Thư,
không nói một lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên trời một cách kỳ quái.
Trong lúc nhất thời, mấy vị đại thần đang đợi vào triều chứng kiến một cảnh
tượng rất kỳ lạ, hai vị Đại học sĩ cộng thêm vị Đề ti Giám Sát viện đều ưỡn
thẳng cổ, ngẩng thẳng đầu nhìn chằm chằm vào tầng tầng mây đen trên bầu trời,
nhưng không nói năng gì, vẫn luôn giữ im lặng.
o O o
Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng Thư Đại học sĩ tính cách sảng khoái không
nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Phạm đại nhân đang nhìn gì vậy?"
Hồ Đại học sĩ cũng thu ánh mắt đang nhìn lên trời. Tuy hai vị Đại học sĩ đều là
người thông minh, nhưng lại không có da mặt dày như Phạm Nhàn, không thể
chịu được ánh mắt khác thường của mọi người. Hắn ho khan hai tiếng, không
nói gì thêm.

Bình Luận (0)
Comment