Thuần thần? Cô thần? Ý tứ rất đơn giản, làm thần tử của Hoàng đế, không phiền
não không lo âu, đạm bạc ssông qua ngày mà thôi.
Không biết trong lòng Phạm Nhàn đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt tươi cười vô
cùng thành khẩn và thoải mái, mở miệng nói: "Biết rồi."
Quân thần đối đáp, người nói ra ba chữ này phải là Hoàng đế, nhưng Phạm
Nhàn lại ngang nhiên nói vậy mà không hề có vẻ gì là khác thường, Hoàng đế
cũng không có vẻ gì là không vui. Diêu thái giám đứng bên hầu hạ sắc mặt bình
tĩnh, hai năm qua hắn đã quen thấy bệ hạ đối xử với Phạm Nhàn không giống
tất cả mọi người.
Hoàng đế vẫy tay, Diêu thái giám khẽ giật mình, lui ra khỏi Ngự Thư phòng.
Sau một hồi trầm mặc, Hoàng đế lạnh lùng nói: "Về phần chuyện Ngự sử vào
Giám Sát Viện ngày hôm nay, sau này ngươi sẽ hiểu. Trẫm biết tấm lòng của
ngươi rất tốt, chẳng qua chuyện triều chính, không thể thay đổi vì lòng người"
Phạm Nhàn biết lúc này ít người, không thể ương ngạnh giương oai, đành phải
trầm mặc.
Hoàng đế lại chậm rãi nói: "Vẫn câu nói ấy, trẫm biết tấm lòng của ngươi, cho
nên chuyện đêm qua trẫm rất vui mừng... Chẳng qua trẫm chưa từng nghĩ ngươi
sẽ gắng sức như vậy, đúng là hơi bất ngờ."
Cổ họng của Phạm Nhàn hơi khô khốc, sau khi cân nhắc một chút, y nghiêm
nghị đáp: "Đại Giang còn chưa vỡ đê, trước tiên dẫn nước đi, tránh cho lê dân
chịu khổ."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn, không nói một lời, một lúc lâu sau mới
vui mừng gật đầu: "Có điều ngươi đã nghĩ tới chưa? Nước bị ngươi rút khô rồi,
nhưng ngày sau lại có nước mới chảy vào, ai biết được ngày sau nước đó có còn
chảy qua bờ đê không? Cho nên ta cho rằng, vẫn phải tiếp tục quan sát, chỉ khi
nào nhìn thấy núi đổ đất lở, bờ đê tan vỡ, mới biết nước trong sông có chảy
xuống hạ du một cách thuận lợi hay là... hết sức vô sỉ phá tan con đê lớn của
trẫm... Thằng nhóc nhà ngươi, ngoài mặt thì giả bộ hung ác, nhưng trong lòng
luôn có chỗ mềm mại."
Sắc mặt Hoàng Đế trở nên lạnh lùng, tiếp tục nói: "Cả cuộc đời này trẫm chỉ
mưu tính có hai việc, thiên hạ và truyền thừa. Nếu không nhìn rõ nội tâm bọn
họ, làm sao trẫm có thể buông tay trao thiên hạ này? Ngươi đừng động đậy nữa,
hãy cùng trẫm quan sát một chút."
Phạm Nhàn im lặng cảnh giác, không dám đáp lại. Lời nói vừa rồi của Hoàng
đế chứa đầy vẻ cảnh cáo. Đạm Bạc Công vĩnh viễn chỉ có thể là một vị công
gia, còn bảo mình ngồi xuống nhìn cùng hắn tức là muốn mình giữ bình tĩnh,
không đả kích phe phái của Nhị hoàng tử và Thái tử nữa, đây cũng xem như lời
hứa cho mình vinh hoa phú quý cả cả đời, cho mình lòng tin không gì sánh
được.
"Mặt khác, không nên giằng co với Tiểu Ất nữa." Hoàng đế nhìn chằm chằm
vào mắt y nói: "Tiểu Ất có công với nước, là mãnh tướng trong quân, trẫm
không muốn để mất hắn trong những chuyện như thế này."
Phạm Nhàn khẽ rùng mình, nghĩ thầm mình và Yến Đại đô đốc đã kết mối thù
hằn khó hiểu, chuyện này làm sao hoà giải được nữa. Hơn nữa cho dù Yến Tiểu
Ất có công với nước, nhưng dẫu sao cũng cấu kết quá sâu với Trưởng công
chúa quá sâu, chẳng lẽ Hoàng đế không hề sợ hãi? Lúc này cuối cùng y cũng
xác định được, người đã phái Hồng công công đến phá tan cục diện lúc đó,
không phải Thái hậu, mà chính là bản thân Hoàng đế, cho nên càng thêm nghi
hoặc.
"Trên hội nghị quân sự, nếu Đại đô đốc khiêu chiến ta thì sao?" Y nhìn Hoàng
đế một hồi, lo lắng hỏi. Khánh Quốc thượng võ, năm nay hội nghị quân sự lại
được tổ chức, nếu như trên điện Yến Tiểu Ất khiêu chiến với Phạm Nhạn, trước
mặt quan lại, dẫu sao Hoàng đế cũng không thể nói toạc ra rằng Phạm Nhàn là
hoàng tử, không thể làm y bị thương.
"Yến Tiểu Ất không chờ được tới hội nghị quân sự,sẽ phải đi." Hoàng đế nói.
Phạm Nhàn nhướng mày, nói: "Nhưng Đại đô đốc ghim mối thù cái chết của
con trai hắn lên đầu ta..."
Hoàng đế nhìn y như cười như không, nói: "Có phải ngươi giết không?"
Phạm Nhàn thành khẩn trả lời: "Việc này thật sự không liên quan đến thần, thần
náo dám ám sát con trai của đại thần."
Hoàng đế lớn tiếng cười: "Hay cho câu không dám ám sát, người mà ngươi giết
chết hôm qua, coi như là... minh sát?"
Phạm Nhàn hơi đỏ mặt, nói: "Đêm qua chỉ động tới một số nhân vật giang hồ,
không liên quan gì tới triều đình."
Hoàng đế im lặng một hồi rồi nói: "Kẻ đã ra tay trong đại bản doanh là người
của Đông Di thành, cho nên trẫm cũng thấy tò mờ, không biết phía bên kia có
xảy ra vấn đề gì hay không. Trẫm muốn xem xem, Tiểu Ất có phải người thông
minh hay không."
Sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang kêu khổ, Thập Tam
Lang ơi là Thập Tam Lang, xem như ngươi đã lừa gạt cả Hoàng đế bệ hạ rồi
đấy. Rõ ràng vì thông tin sai lầm này mà Hoàng đế bệ hạ đưa ra một phán đoán
cũng sai lầm. Khổ nỗi cho dù thế nào Phạm Nhàn cũng không thể nhắc nhở hắn.
"Về phần vấn đề Tiểu Ất, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, quân đội... là không thể
rối loạn được." Ánh mắt Hoàng đế trở nên sâu thẳm hẳn lên, mở miệng thở dài
nói: "Đám tù trưởng người Hồ ở phía tây... lại náo loạn rồi."
o O o