Khánh Dư Niên

Chương 969

Ngoài hoàng cung, trên chiếc xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn đang day day mi
tâm của mình, có cảm giác khó chịu. Vừa là vì y mệt mỏi quá mức, vừa là do
hôm nay nghe được quá nhiều tin tức xấu trong cung. Đúng như Hoàng đế đã
nói, bên phía Tây Hồ không nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm thì không thể tạo
thành uy hiếp thực chất với Khánh Quốc, nhưng bên phía Bắc Tề... Thượng
Sam Hổ tái xuất!
Thượng Sam Hổ, Phạm Nhàn nghĩ đến tên của người này là cảm thấy đau đầu.
Tuy y không tận mắt chứng kiến trận ám sát trên con đường lớn trong trong
đêm mưa, nhưng lại hiểu rất rõ sự lợi hại của vị đại tướng lường danh thiên hạ
kia.
Yến Tiểu Ất tới phương bắc, liệu có thể ngăn cản được Thượng Sam Hổ hay
không? Huống chi, gần đây Tiểu Ất huynh đây mất con, chỉ e sẽ dần dần xa rời
triều đình. Hoàng đế lại có vẻ không sợ Yến Tiểu Ất thực sự nổi điên quy thuận
kẻ địch.
Về phần vì sao Phạm Nhàn lại cảnh giác với Thượng Sam Hổ như vậy, thực ra
nguyên nhân rất đơn giản. Trong kinh thành Bắc Tề, y rất tàn nhẫn bẫy Thượng
Sam Hổ một cú, khiến cho vô số thủ hạ của hắn chết thảm, chỉ sợ đến giờ tiếng
hô giữa đêm khuya “kẻ giết ta là Phạm Nhàn” vẫn còn vang vọng trong kinh
thành Bắc Tề, huống chi là cha nuôi của Thượng Sam Hổ, Tiếu n đại nhân bị
chính mình bắt thì bắt, giết thì giết...
Trong chuyện này, Phạm Nhàn mới là kẻ thù lớn nhất của Thượng Sam Hổ.
Thẩm Trọng chỉ là một nhân vật nhỏ. Nhưng vì báo thù, trong đêm mưa Thượng
Sam Hổ đã xuất thương đâm Thẩm Trọng. Ngày sau nếu thật sự gặp nhau trên
chiến trường, Thượng Sam Hổ sẽ đối phó với mình như thế nào?
Phạm Nhàn trong xe ngựa buồn bã suy tư, thiên hạ này, kẻ địch nhiều biết bao.
Hoàng đế trong cung từng nói một câu, hắn muốn dùng Yến Tiểu Ất, dám dùng
Yến Tiểu Ất. Khi đó, Phạm Nhàn hận không thể lôi một cái micro ra để hỏi hắn,
rốt cuộc tâm trạng của ngươi ra sao? Rốt cuộc tâm rạng của hắn ra sao? Ngươi
muốn nhìn vào bản tâm con người, cẩn thận kẻo thất khiếu của mình chảy máu
đấy.
Cho đến hôm nay, đối với Hoàng đế, Phạm Nhàn cũng chỉ có một chút tình cảm
như có như không, theo lẽ thường, vốn không cần quan tâm đến sự tồn vong của
Khánh Quốc, sinh tử của Hoàng đế như vậy. Nhưng vì tương lai của mình và
người thân, y không thể không cúc cung tận tụy, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Xe ngựa ra khỏi cửa nam thành, bốn bánh xe lần lượt nảy lên trên mặt đường
cứng cáp, Phạm Nhàn vốn hơi mơ mơ màng màng tự dưng tỉnh lại, vén màn xe
đi ra ngoài, vừa ngáp dài, vừa nhìn về phía đường lớn phía nam.
Lúc này đã là buổi chiều, người vào thành cũng không nhiều, các binh sĩ phụ
trách cửa thành và quân phòng vệ kinh đô có vẻ chán chường, chấp hành công
việc hàng ngày, đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa màu đen được hơn mười quan
Giám Sát viện viện bảo vệ đến cửa thành, trong lòng mọi người giật mình.
Lại nhìn quan viên trẻ tuổi đang ngáp dài trong xe ngựa, mọi người lập tức đoán
được thân phận của y, tham tướng giữ cửa nam thành biết được tin này, vội
vàng chạy tới, bưng ghế dài tới cho Phạm Nhàn, dâng trà nóng.
Phạm Nhàn cũng không khách khí, cần chén trà lên uống ừng ực từng ngụm
lớn.
Không bao lâu sau, cuối con đường lại xuất hiện một đoàn xe, đi dọc theo hàng
cây dại ở cuối đường chân trời, dần dần tới gần, chỉ chốc lát sau đã tới trước cửa
thành.
Phạm Nhàn tiến lên nghênh đón.
Đoàn xe dừng lại, trong xe ngựa có bảy Hổ Vệ đi xuống, cộng thêm sáu kiếm
thủ xoạt một tiếng quỳ một chân trên mặt đất, hành lễ với y.
Phạm Nhàn phất tay, để bọn họ đứng dậy, tự nhiên cũng phải ôn tồn khen ngợi
vài câu, bước chân không hề ngừng lại, trực tiếp leo lên xe ngựa ở chính giữa.
Vén rèm xe lên, chỉ thấy Uyển Nhi đang ôm một cái bọc vải màu lam ngủ gà
ngủ gật, hàng mi dài yên tĩnh trên làn da trắng trẻo, mái lọn tóc nhỏ an tường rủ
xuống dưới trán, che khuất vẻ mỏi mệt của cô nương này.
Phạm Nhàn ngẩn người, không muốn gọi cô dậy, chỉ là ngồi xuống bên cạnh cô,
lấy cái bọc vải màu xanh trong lòng cô ra, đồng thời nghi hoặc liếc mắt nhìn đối
phương.
Tư tư ngồi đối diện nháy mắt, nói khẽ: "Đêm qua làm việc đến khuya, hôm nay
tinh thần không được tốt lắm."
Phạm Nhàn cười mỉm, không nói gì thêm, chỉ báo cho đoàn xe vào thành,
nhưng lại nhỏ giọng nhắc nhở bọn Cao Đạt khi vào cửa thành phải thận trọng
một chút, đừng đánh thức vị này trong toa xe.
.o O o .
Xe ngựa đi xuyên qua gần một nửa đường phố kinh đô, tới con đường yên tĩnh
ở phía nam thành, dừng lại trước cửa chính của Phạm phủ.
Xe ngựa dừng lại, Uyển Nhi cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vô thức ôm
cánh lấy tay không quá tráng kiện nhưng lại hết sức mạnh mẽ, cọ xát hai lần,
cảm thấy một loại hơi ấm đã lâu không trở lại bên cạnh mình, chui vào trong
vòng tay ấm áp kia.

Bình Luận (0)
Comment