Phạm Nhàn bình tĩnh đi về phía trước, dần dần tiếp cận thềm đá trước từ đường,
sau đó nhìn thấy dưới thềm đá, có vẻ như phụ thân đang hạ giọng tranh cái với
mấy ông lão. Phạm Nhàn từng gặp mấy ông lão này rồi, biết là đời trước đức
cao vọng trọng trong Phạm tộc, có một vị hình như mình phải gọi là gia gia...
Vị gia gia có bối phận cao nhất trong Phạm tộc vẻ mặt âu lo, nhỏ giọng nói với
Phạm Kiến: "Diệc Đức... Hành động này không ổn."
Phạm Kiến mỉm cười, nói: "Nhị bá, có gì không ổn?"
Trong mắt vị gia gia kia hoảng sợ, hạ thấp giọng nói: "Đứa trẻ này... Đứa trẻ
này..." Lão bỗng ngậm miệng không đề cập tới, chẳng lẽ phải nói thẳng ra trước
mặt tộc trưởng rằng con của ngươi có phải là con ruột đâu? Nhưng lão vẫn
hoảng sợ, mấy người thế hệ trước trong Phạm tộc ở phía sau cũng hoảng sợ
không thôi. Không ai ngờ ngày tế tổ năm nay tổ chức long trọng như vậy, hoàn
toàn là vì Phạm phủ lặng lẽ mang theo Phạm Nhàn!
Mọi người mồm năm miệng mười nói vào nói ra, mặc dù không dám vạch trần
trước mặt Phạm Thượng thư, nhưng đều mơ hồ thể hiện nỗi lo của mình. Chẳng
qua không dám quá lớn tiếng, sợ làm kinh động các tổ tiên trong từ đường.
Trong lòng mọi người không phục, nghĩ thầm có phải con cháu Phạm gia nhà
mình đâu, dựa vào cái gì mà đòi tế tổ? Hơn nữa điều khiến bọn họ càng hoảng
sợ chính là, Phạm Nhàn này là long tử long tôn, hôm nay về Phạm gia, liệu Thái
hậu và bệ hạ có mất hứng hay không?
Nhưng Phạm Nhàn không cho các vị đời trước cơ hội tranh luận, đã đi tới trước
người phụ thân, đầu tiên là cung kính thỉ lễ với mọi người, sau đó lẳng lặng
đứng ở bên cạnh phụ thân.
Phạm Kiến mỉm cười, chỉ chỉ vào vị trí nào đó trong đội ngũ, nói: "Chỗ của con
ở đó."
Thấy tộc trưởng không nghe theo, không ai dám phản đối, bởi vì thật ra các vị
đời trước trong tộc này càng sợ mùi vị mang theo trên người Phạm Nhàn.
.o O o .
"Tổ có công, Tông có đức."
"Vạn vật vốn từ trời ban, con người vốn từ tổ tiên."
Trong ngoài từ đường khói trắng lượn lờ, vật dụng đã được bày biện sẵn, nam
đinh trong tộc lần lượt quỳ lạy, một tiếng ngâm xướng vang lên, lễ tế tổ của
tông tộc Phạm thị tiến hành bình thường, chỉ có điều mọi người đều không nhịn
được lén lút nhìn Phạm Nhàn vài lần.
Trong từ đường Phạm Nhàn đã quỳ, đã lạy, đã khấu đầu, giờ đang đứng ở một
bên, nhìn hoa giấy đầy trời, tuyết đọng trên đỉnh núi xa xa. Y ngẩn người, biết
cuối cùng tên mình cũng có thể được ghi vào tộc phổ họ Phạm, trong lúc nhất
thời sâu cõi lòng bống có thêm một chút màu sắc sáng sủa.
Phạm Tư Triết ở trên xe ngựa khấu đầu về phía từ đường , hắn không tiện
xuống xe.
Phạm Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, không nhịn được thở dài, nghĩ thầm mình
chuyển sinh sang kiếp này, lúc ở trong sơn động ở Tây Sơn Bắc Tề, trước mặt
Tiếu n, đã nhận định mình thuộc về thế giới này. Mà hôm nay tại trước từ đường
của Phạm thị, rốt cuộc cũng xác nhận thuộc về thế giới này, cuối cùng sinh
mệnh của mình cũng đã được lưu lại dấu ấn có lái cũng không đi được, kết nối
chặt chẽ với thế giới này, không thể tách biệt được nữa.
Nắng sớm chiếu xuống, sương trắng trong điền trang hòa lẫn cùng hương khói
trong từ đường, cũng không thể tách biệt được nữa.
Trong lúc Phạm Nhàn đang đứng cạnh xe ngựa ngoài từ đường của Phạm tộc,
gần như cùng lúc đó, vượt qua một nửa lãnh thổ của Khánh Quốc, tại Minh
Viên - một trong những trang viên lớn nhất thiên hạ ở ngoại thành Tô Châu
Giang Nam, bên ngoài từ đường được xây dựng còn cao lớn uy nghiêm hơn cả
từ đường Phạm tộc, Hạ Tê Phi đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, khóc không ra
tiếng.
Không, bây giờ phải nói là Thất thiếu gia của Minh gia, Minh Thanh Thành,
đang run rẩy trước bài vị tổ tông, để nước mắt rửa sạch khuôn mặt mình.
Gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn
về phía bên trái nơi Minh Thanh Thành đang khóc lóc, đó là Thất đệ của chính
mình đã bỏ nhà ra đi từ nhỏ.
Minh Lan Thạch đứng dưới tứ thúc, nhìn vị "thất thúc" chưa từng có cơ hội tiến
vào từ đường tế tổ, gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng sâu trong cõi lòng
lại tràn ngập cảm giác thất bại.
Từ nửa năm trước, tứ thúc đã được Tô Châu phủ thả ra, bắt đầu từ lúc đó trở đi,
hắn ta bắt đầu cấu kết chặt chẽ với Hạ Tê Phi, nơi nơi chốn chốn đối đầu với
Minh gia. Rất hiển nhiên, vụ ám sát thất bại đã đó khiến cho vị Minh tứ gia này
hoàn toàn thất vọng với gia chủ Minh gia.
Tình hình của Minh gia hiện rất khó khăn, ngân lượng dùng để lưu thông quá ít,
đành phải vươn tay ra phía ngoài. Tuy hiện giờ chiChiêu Thương tiền trang
cung cấp trợ giúp rất lớn, nhưng nếu con đường đi đông và việc kinh doanh trên
biển không có chuyển biến nào tốt đẹp, cứ tiếp tục mượn bạc, chuyện này... sẽ
gặp vấn đề rất lớn. Hơn nữa bây giờ trong nội bộ gia tộc lại có thêm một thế lực
khác, các con của di nãi nãi lại sang đứng bên cạnh Minh Tứ gia.