"Bệ hạ và ta, cả hai đều được nhũ mẫu nuôi lớn." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói,
gương mặt sớm đã trở lại vẻ tang thương và yên tĩnh như thường lệ, "Khi đó,
Thành Vương phủ không có gì nổi bật, cũng không có chỗ đứng nào trong kinh
đô, vì thế hoàng huynh và ta còn có thể tự do chơi đùa xung quanh. Phụ thân
ngươi cũng thường xuyên chạy theo chúng ta, hơn nữa... trong cung còn có bạn
đọc sách Trần Bình Bình, bốn người chúng ta ngày ngày bầu bạn cùng nhau tuổi
ta nhỏ nhất, nên đương nhiên bị bắt nạt nhiều nhất."
"Về sau, hoàng huynh và Trần Bình Bình đã về chơi ở Đạm Châu quê hương
của nhũ mẫu, khi trở về, họ vui mừng kể lại việc đã quen biết một cô gái rất thú
vị." Tĩnh Vương gia mỉm cười: "Không lâu sau, cô gái đó đã đến kinh đô, tìm
tới Thành Vương phủ."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười: "Đó là mẫu thân của ta."
"Đúng vậy." Tĩnh Vương gia chậm rãi hồi tưởng, "Nhớ lúc đó ta còn nhỏ, mỗi
ngày ta đều lẻn lút chơi cùng mẫu thân ngươi, à, lúc đó ta gọi cô ấy là Diệp Tử
tỷ... mẫu thân ngươi rất yêu thương ta, vì vậy ca ca thể để Trần Bình Bình đến
bắt nạt ta nữa, như vậy rất tốt."
Hai người, một già một trẻ, vừa đi vừa trò chuyện, không bao lâu sau đã đến
bên ngoài một gian thư phòng. Phạm Nhàn có lòng muốn nghe thêm một chút
chuyện xưa từ Vương gia, nhưng y vẫn tập trung chú ý vào thư phòng, bởi rõ
ràng nơi này ít khi có người đến. Vương gia hàng ngày thích trồng cây, nên
đương nhiên không mấy hứng thú với việc đọc sách.
Tĩnh Vương gia mở cửa bước vào, giọng hơi khàn khàn: "Ngồi."
Phạm Nhàn không buồn phủi bụi trên ghế, rất bình tĩnh ngồi xuống.
Tĩnh Vương gia lục lọi giá sách cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra một cuốn
sách dày, sau đó đưa cho Phạm Nhàn, nói: "Xem đi."
Phạm Nhàn ngơ ngác, nhận sách bằng hai tay, mở bìa lên, thì thấy đó là một
quyển sách giảng dạy về nông nghiệp, không khỏi buồn bực nhìn Vương gia
một cái.
Sau một hồi im lặng, Tĩnh Vương gia nói: "Về mẹ của ngươi, ta không có nhiều
để nói. Ngươi hỏi tại sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy ... Thực ra không
đúng, là ta chưa đủ tốt với ngươi, ít nhất là ta đã bị họ giấu giếm suốt gần hai
mươi năm."
Vương gia chậm rãi rời khỏi thư phòng, bóng lưng hơi gù quay về phía Phạm
Nhàn, giọng nói mang chút buồn bã: "Ta vẫn cho rằng cô ấy không có hậu duệ."
Phạm Nhàn ngồi trên chiếc ghế phủ đầy bụi, tiện tay mở quyển sách giảng dạy
về nông nghiệp dày cộm ra xem, nhưng trong lòng y lại đang suy ngẫm về lời
Tĩnh Vương vừa nói. Thực ra, y có thể loáng thoáng nắm được suy nghĩ của
Tĩnh Vương - một chút ngây ngô, cay đắng, không thể bày tỏ, nhưng lại khắc
sâu suốt đời.
Khi một thiếu niên bắt đầu có những rung động đầu đời, bên cạnh lại có một tỷ
tỷ dịu dàng, xinh đẹp, không gì không làm được, không chỗ nào không bao
dung, khó tránh khỏi việc phát sinh một câu chuyện như vậy.
Khi mình tái sinh trên thế giới này đã là một linh hồn trưởng thành, nhưng trong
kiếp trước, ai chưa từng trải qua những chuyện như vậy? Tất cả các nam nhân,
ai mà chẳng có trải nghiệm như vậy? Chẳng qua, những người bình thường sau
khi trưởng thành sẽ luôn có quả cây ngọt ngào tươi mới bổ sung vào thế giới
tinh thần của họ.
Còn quá trình trưởng thành bình thường của Tĩnh Vương, rõ ràng đã bị lịch sử
của Khánh Quốc cắt đứt. Diệp gia bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, Tĩnh Vương
lại không thể tức giận, không có chỗ để phát tiết, do đó hắn bạc đầu từ sớm,
lưng còng thân gù, chỉ vui thú điền viên mà không tôn kính gì hoàng cung.
Ngón tay Phạm Nhàn lướt qua những trang sách ố vàng, đột nhiên cứng đờ.
Y nhìn thấy một vài tờ giấy mỏng kẹp giữa những trang sách dày. Trái tim hắn
đột nhiên giật thót, nhanh chóng lật qua, lại tìm thấy thêm vài tờ giấy mỏng.
Vết của bút trên giấy vô cùng xa lạ, nhưng lại quen thuộc đến lạ lùng. Rõ ràng
người viết chưa quen tay với cây bút lông, nét bút thẳng cứng, giống như que
diêm đang xếp hình khối.
Nội dung trên giấy cũng không lạ lùng gì với Phạm Nhàn. Một số lời khuyên từ
người này đến người khác được ghi chép trên đó, như những vấn đề về Giám
Sát viện hay thương nhân, hay một số ghi chép nói về việc hôm nay muốn ăn gì,
ngày mai mọi người định đi đâu chơi...
Phạm Nhàn bật cười, lẩm bẩm với mấy tờ giấy kia: "Những thứ mà mà người
viết, có lẽ đều đã bị thiêu rụi bởi người trong thiên hạ này, không ngờ cậu bé
năm xưa vẫn lưu lại vài tờ."
Y gật đầu, tiếp tục nói: "Có điều chữ viết của người thật sự không bằng chữ của
ta, ngoài ra, người đặt hết sức lực vào những việc lớn mà bỏ quên những việc
nhỏ. Nếu không quen dùng bút lông thì dùng bút lông ngỗng cũng được. Đúng
rồi, ta đã lập một xưởng nhỏ trong Nội Khố, chuyên sản xuất bút chì, trong
những chuyện này, ta thông minh hơn người rất nhiều..."
Sau một hồi trầm mặc, Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi cất những tờ giấy này
vào trong áo, thầm nghĩ chắc Tĩnh Vương cũng cần loại giải thoát này. Y đứng
dậy, gương mặt mang nụ cười bình tĩnh, bước ra khỏi thư phòng.