Giọng cô rất nhỏ, mất tự nhiên tới khó tả.
Trưởng công chúa kinh ngạc nhìn con gái ruột của mình, khuôn mặt ban đầu
còn có đôi chút mong chờ đột nhiên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: "Gần đây có
khỏe không?"
Phạm Nhàn cau mày, ho một tiếng có phần khó xử, bước tới bên cạnh Uyển
Nhi, mỉm cười: "Kính chào nhạc mẫu đại nhân."
Trưởng công chúa nhìn y, trên khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ nở một nụ cười quỷ
dị, nói: "Ngươi còn biết đến thăm bổn cung à?"
Không biết vì sao, giữa hai mẹ con Trưởng công chúa và Lâm Uyển Nhi có vẻ
hơi lạnh lùng, nhưng nói chuyện với Phạm Nhàn lại vô cùng tùy tiện. Cũng may
có Phạm Nhàn xem vào nên bầu không khí trên bậc thềm đá mới trở nên thoải
mái hơn một chút. Trưởng công chúa nắm tay Lâm Uyển Nhi, đứng song song
trên bậc thềm, phân phó vài lời với các cung nữ trong cung, chuẩn bị đi vào
trong điện.
Phạm Nhàn ngẩng đầu, nhìn hai nữ nhân trên bậc thềm, thấy hơi buồn cười khi
nhận ra Uyển Nhi và mẫu thân của cô có vẻ không giống nhau lắm. Chẳng qua
không biết Trưởng công chúa làm cách nào mà vẫn giữ được vẻ trẻ trung như
vậy. Hai người đứng cạnh nhau không giống mẹ con, mà giống như hai đóa hoa
tỷ muội.
Chỉ có điều Uyển Nhi tuy đã lấy chồng, nhưng vẫn còn chút ngây thơ, trong khi
Trưởng công chúa đã sớm nở rộ, dù năm tháng trôi qua nhưng vẻ đẹp không
héo mòn, cứ như một đóa mẫu đơn rực rỡ... hút hồn người nhìn.
Quảng Tín cung đã sớm chuẩn bị tiệc tối, không có người lạ nào, chỉ có ba
người Trưởng công chúa và cặp vợ chồng son bọn họ. Lúc này ngồi bên bàn trò
chuyện đôi lời, Uyển Nhi cuối cùng cũng buông lỏng hơn một chút, hơn nữa có
lẽ do thiên tính mẹ con, ánh mắt cô nhìn Trưởng công chúa cũng trở nên dịu
dàng hẳn lên.
Lý Vân Duệ có vẻ rất vui mừng trước thay đổi này của Uyển Nhi, giọng nói của
Trưởng công chúa cũng bắt đầu vẻ hiền dịu thật sự. Không biết đang nói đến
đâu, Trưởng công chúa bỗng thở dài một tiếng, u oán nói: "Trong mắt con, có lẽ
người mẹ này đã làm rất tệ..."
Vành mắt Lâm Uyển Nhi đỏ hoe, dường như muốn rơi lệ. Từ nhỏ cô đã sống
trong cung, ăn cơm của khắp các cung mà lớn lên. Tuy được Hoàng Thái hậu
yêu thương nhưng thân là con gái sao lại không nhớ nhung mẫu thân của mình.
Lúc này nghe những lời dịu dàng của mẫu thân, trong lòng ngổn ngang vô vàn
cảm xúc, không biết nên nói gì.
Phạm Nhàn ngồi phía dưới, thấy hai mẹ con ngồi song song, khẽ mỉm cười. Hai
mẹ con này, một người là mỹ nhân số một của Khánh Quốc, một người là mỹ
nhân số một trong lòng y, lúc này ngắm nhìn làm sao không thấy vui tai vui
mắt? Nhưng y không thể không phiền muộn thừa nhận, thê tử của y quả thật
không thể sánh bằng nhạc mẫu.
Đặc biệt là Trưởng công chúa ngày hôm nay; dung nhan mỹ lệ, môi son mắt
sáng hệt như xưa; mái tóc đen dài như thác nước cũng như xưa, so với trước đây
còn có thêm một chút cảm xúc chân thật hiếm thấy, không phải nẹ nhàng e lệ
như trong lời đồn đại, ngược lại còn khiến cho vẻ đẹp vô song của Trưởng công
chúa thêm phần sinh động.
Tiếng nói chuyện của hai nữ nhân trong bữa tiệc càng lúc càng nhẹ nhàng, càng
lúc càng tự nhiên.
Y không bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này, vì y luôn tin vào bản chất của
con người. Cho dù Trưởng công chúa là loại điên rồ đến đâu đi chăng nữa,
nhưng dẫu sao vẫn là một người mẹ.
Trong mắt Phạm Nhàn, người mẹ không xứng chức này không khác gì những
nữ sinh trung học ngu ngốc sinh con trong nhà vệ sinh ở kiếp trước. Mấy năm
trôi qua, chắc chắn Trưởng công chúa phải cảm thấy hối hận, phải có gì đó tỉnh
ngộ.
Cung nữ đứng sau y rót đầy rượu vào chén, y uống một hơi cạn sạch, cảm giác
cay xè lan tỏa trong cổ họng, mùi vị của rượu ngũ lương này, đúng là tinh thuần
vô song, chỉ có điều... sao lại khiến người ta cảm thấy chút buồn rầu?
Phạm Nhàn nhìn ánh mắt của công chúa Trưởng không có gì bất thường, nhưng
tâm trạng trong lòng lại bắt đầu nổi sóng. Y thường xuyên tự hỏi, một giai nhân
tuyệt thế như vậy sao lại phải đi trên con đường đời như thế?
Ngoài cung điện Quảng Tín, từng cơn lạnh thấm sâu vào, cố gắng thay đổi cung
điện này thành chỗ ở của Hằng Nga tỷ tỷ. Thế nhưng bên cạnh vẫn có nến đỏ,
hơi ấm lan tỏa, mùi rượu nồng nàn, ý xuân dào dạt, những âm mưu như vậy từ
đầu đến cuối chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Phạm Nhàn ngắm nhìn cảnh Trưởng công chúa và Uyển Nhi nhẹ nhàng trò
chuyện, nụ cười trên khuôn mặt dần nhiều lên, không còn vẻ cảnh giác và mất
tự nhiên như khi mới bước vào cung.
Trưởng công chúa vẫn xinh đẹp như trước, vẫn quyến rũ như trước, cho dù
Phạm Nhàn biết được câu chuyện mà Hồng Trúc đã kể, ngoài kinh ngạc, y càng
thêm khó chịu với với Thái tử. —— Ít nhất lúc này nhìn vị mỹ nhân số một của
Khánh Quốc, trong lòng con rể trẻ tuổi, không sinh ra quá nhiều tâm trạng phản
cảm.