๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Uyển Nhi muội muội có khỏe không?"
Y đi qua đi lại trong hoàng cung lâu như vậy, chỉ có Thái tử Đông Cung là người đầu tiên hỏi thẳng Uyển Nhi có khỏe không, câu hỏi rất trực tiếp.
Phạm Nhàn mỉm cười, tinh thần lại hơi ngây ngẩn, nói chuyện với Thái tử một cách lơ đãng. Ánh mắt y lại dừng trên gò má đối phương, chăm chú quan sát, dần dần nhận ra những chi tiết mà trước đây mình không để ý đến.
Thái tử rất cô đơn, rất đáng thương.
.o O o .
Từ Đông Cung đi ra ngoài cung, bấy giờ mặt trời chiều đã từ từ lặn xuống. Ánh sáng màu đỏ nhạt của hoàng hôn chiếu rọi lên bức bình tường đỏ tươi của cung điện, từ từ lan rộng, khiến cho những bụi cây giá lạnh xung quanh và những kiến trúc hùng vĩ của cung điện đều được phủ thêm một màu đỏ, một màu đỏ không hề may mắn.
Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, gương mặt bình tĩnh, như đang suy tư. Tất cả suy nghĩ hôm nay đều là về Thái tử, đúng như cảm giác trong một khoảnh khắc lúc trước, lúc này nhìn kỹ lại Phạm Nhàn mới nhận ra, trong số năm hoàng tử kể cả bản thân mình, thật ra người đáng thương nhất lại là Thái tử. Vị Thái tử Đông Cung này chỉ lớn tuổi hơn mình một chút. Trước khi mình sinh ra, gia Diệp gia đã diệt vong, vậy còn Thái tử thì sao?
.o O o .
Bốn năm sau khi Diệp gia bị hủy diệt, đêm tanh máu tại kinh đô. Gia tộc bên nhà ngoại của Thái tử bị tàn sát tới tận cùng, ông ngoại của hắn bị phụ thân mình giết chết, số người thân mất đi của hắn còn hơn xa chính mình. Từ đó trở đi, Thái tử sống một mình cô độc trong cung, luôn trong tình trạng căng thẳng bất an, người duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu và Hoàng hậu yêu thương hắn.
Không, Hoàng hậu không tính, đúng xác như lời phụ thân đã nói năm xưa, Hoàng đế không phế hậu hay thay người, chính là vì Hoàng hậu vô cùng ngu xuẩn. Họ hàng bên ngoại bị sát hại tới tận cùng, tình cảnh như vậy chính là điều Hoàng đế đang cần.
Chỗ dựa duy nhất của Thái chỉ có Thái hậu, còn khi hắn dần dần lớn lên, do môi trường cung đình và ký ức sâu sắc của Hoàng hậu về sự kiện năm đã tạo nên tính cách trung dung và có phần nhút nhát của vị Thái tử này. Hắn không có bằng hữu, cũng không thể có bằng hữu, chỉ có im lặng.
Nhưng Hoàng đế của Khánh Quốc không muốn người kế nhiệm mà mình lựa chọn lúc nào cũng chỉ biết im lặng như vậy, cho nên hắn đã đẩy Nhị hoàng tử ra, định mài giũa Thái tử này sắc bén hơn một chút, cuối cùng lại đẩy Phạm Nhàn ra, đánh bại Nhị hoàng tử, tiếp tục mài giũa Thái tử.
Cuộc sống dị dạng như vậy, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề tâm lý.
Im lặng với im lặng, không phải bùng nổ trong im lặng thì sẽ là biến thái trong im lặng. Có vẻ như Thái tử đã chọn cái sau, nhưng dường như bản chất thực sự của hắn không đáng sợ đến vậy.
Phạm Nhàn đi dưới bức tường hoàng cung, quay đầu lại nhìn Thái Cực đại điện nguy nga tráng lệ tỏa hào quang rực rỡ như ánh lửa. Y híp mắt lại, thở dài trong lòng, sao ta lại phải đứng đối lập với ngươi cơ chứ?
Nếu đem Thái tử và Nhị hoàng tử ra so sánh, thật ra Phạm Nhàn càng nghiêng về phía Thái tử hơn một chút, bởi vì hắn hiểu rõ sự vô tình dưới vẻ mặt dịu dàng của Nhị hoàng tử.
Nhưng mà hắn có thể thử đánh Nhị hoàng tử rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bảo vệ tính mạng của đối phương, nhưng lại không thể dùng cách tương tự đối với Thái tử. Bởi vì địa vị của Thái tử quá đặc biệt, hoặc là hắn trở thành rồng bay trong mây mây, hoặc hắn phải đầm đìa máu me rớt xuống suối vàng.
Nhị hoàng tử nhất định phải hành động mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, do đó hắn đã tạo cho Phạm Nhàn quá nhiều cơ hội. Thái tử thì hoàn toàn ngược lại, hắn không hề làm gì, cũng không cần làm gì là có thể rất tự nhiên kế thừa ngôi báu. Một khi Thái tử hiểu được điều này, hắn sẽ giữ được sự bình tĩnh thông tuệ như đã thể hiện trong suốt một năm qua, lạnh lùng chứng kiến mọi thứ qua đi.
Có điều, bình tĩnh không đồng nghĩa với khoan dung. Nếu như Phạm Nhàn bị thái độ giả dối này lừa gạt, mềm lòng nhẹ dạ, một khi đối phương thật sự lên ngôi, thứ nghênh đón Phạm Nhàn sẽ là Hoàng hậu điên cuồng truy sát báo thù, cùng với Trưởng công chúa vô tình thanh trừng.
Khi ấy, liệu Thái tử còn có thể thương tiếc tính mạng mình?
Có điều Nhị hoàng tử không bị Phạm Nhàn đánh ngã, Thái tử cũng xông lên... Y ta nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, để cõi lòng mình trở nên lạnh giá như băng, cứng rắn như đá, thầm nghĩ , thời thế hiện giờ muốn sống sót cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi đừng trách ta.
Cuối cùng y liếc mắt nhìn về phía hoàng cung sáng rực như đang bị lửa cháy, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Thực ra căn nguyên của tất cả những thứ này chính là người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng kia.