Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 1002 - Chương 1951: Áo Vải Mang Kiếm Gặp Thiên Tử 15

Chương 1951: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 15 Chương 1951: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 15

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Ta không phải thánh nhân, ta có đủ khuyết điểm, chỉ là những năm gần đây giấu giếm khá tốt, giấu diếm một cách dối trá. Nhưng nếu bình tâm tự xét lại, đúng là ta vẫn còn yêu Khánh Quốc.”

“Quốc gia này dù chưa hoàn hảo, nhưng dưới sự cai trị của Hoàng đế bệ hạ, nhân dân vẫn được sống hạnh phúc. Có Nội Khố, Giám Sát viện, nếu trẫm không gây rối, ít ra cuộc sống tốt đẹp này còn kéo dài thêm vài chục năm.”

“Như ta đã nói, ngay cả lòng biết ơn ta cũng chẳng xứng đáng có được, vậy ta dựa vào đâu mà gieo họa cho dân chúng chỉ vì thù riêng? Làm thiên hạ rối loạn, giết chóc khắp nơi, khiến đất nước tan nát, dân chúng khốn khổ, làm sao ta vui vẻ cho được?”

“Nếu vì báo thù mà chọn con đường đó, không nói trời cao thế nào, nhưng ta nghĩ, chắc chắn mẫu thân đại nhân sẽ không hài lòng.”

“Nếu vì dân mà tìm công lý, sao lại chọn con đường khiến dân không vui?”

“Ta yêu Khánh Quốc, nên ta mong đây chỉ là cuộc chiến giữa Hoàng đế bệ hạ và ta. Đây chỉ là chuyện của chúng ta, tốt nhất đừng liên lụy nhiều người.”

“Xưa có người nói, nhân sinh nên noi theo chính đạo. Chính đạo là gì? Là làm điều đúng đắn... Nhưng ta suy nghĩ mãi vẫn không rõ, cái này cũng là một thị phi, cái kia cũng là thị phi. Sao ta lại dùng thị phi của mình để phán xét thị phi của Hoàng đế bệ hạ, lấy thị phi của mình mà quyết định thị phi thiên hạ? Tiêu chuẩn phán đoán thị phi rốt cuộc là gì?"

"Đây chung quy chỉ là cảm nhận chủ quan."

"Nếu nói chính đạo là làm điều đúng, vậy cái gọi là đúng ấy là khiến tâm mình yên ổn. Hôm nay ta vào cung nói những điều này với bệ hạ, cũng là muốn giúp trong lòng mình được yên ổn."

o O o

Phạm Nhàn chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, trút hết hơn nửa suy nghĩ trong bảy ngày, còn lại một nửa, thì liên quan tới trận chiến cân não với bệ hạ, không chỉ riêng ngày nay mà còn cả sau này. Loại tâm ý thương tổn và thăm dò lẫn nhau này, chiến thắng nhiều lời vô ích, chỉ tổ mang họa.

"Thiên hạ không có Thánh nhân chân chính." Hoàng đế bệ hạ hơi cúi mắt, bông tuyết bồng bềnh trên hàng mi Người. "Hoặc có lẽ, mẫu thân của ngươi là một người như thế. Những lời ngươi nói hôm nay, ít nhất cũng đã tiếp cận được chân lý. Nếu mẫu thân ngươi biết được ngươi đã trưởng thành thành một thanh niên như hôm nay, chắc chắn trong lòng sẽ rất an ủi."

Phạm Nhàn im lặng nhìn khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa và sợ hãi khiến bản thân y cũng kinh ngạc. Cảm xúc không thích hợp này xuất hiện trong thời khắc không thích hợp, khiến y run sợ, đối diện với một nhân vật uy nghiêm tuyệt đỉnh như núi tuyết, sao còn đi cảm thông đối phương?

Có lẽ chỉ là cảm thông cho vị Hoàng đế này cho đến tận bây giờ vẫn xem mình là cốt nhục đắc ý nhất, nhưng hoàn toàn không biết trong hình hài này ẩn giấu một linh hồn đã sớm định hình. Có lẽ là cảm thông rằng đối phương bị vở kịch giả vờ của mình lừa gạt bao lâu nay, và chắc chắn đến lúc ngươi chết ta sống, bản thân vẫn không thể lộ ra tiếng lòng thật sự.

Trong những năm qua, Phạm Nhàn vờ đóng vai trung thần hiếu tử, đóng vai đứa con trai cô độc trước mặt Hoàng đế, kể cả ngày hôm nay giết chóc kinh đô, vào cung trách mắng, vẫn giả vờ ngay thẳng trong sáng, dùng lời nói làm lưỡi đao, dùng biểu hiện làm mũi tên, từng bước một từng câu một đâm sâu vào trong lòng Hoàng đế.

Đây là chiến tranh tâm lý. Năm xưa Phạm Nhàn chuẩn bị đối phó với Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa Đóa, bắt đầu ở kinh đô rồi lan tràn ra Bắc Hải, giả say giả mê trong quán rượu ở kinh đô, lắc lư tới lui rồi đến lúc dịu dàng tiếp xúc, cuối cùng thực sự chiến thắng trận này.

Hoàng đế bệ hạ không phải Hải Đường, Phạm Nhàn diễn trước mặt ngài lâu hơn, vất vả hơn, nhưng không biết có thể thực sự chạm đến trái tim băng giá của đối phương hay không. Nhưng vở kịch này nhất định phải tiếp tục diễn, cho dù Phạm Nhàn chết trong tay đối phương, cũng phải tiếp tục diễn, nếu không, sẽ không thể kéo con người này xuống khỏi bệ thờ, xuống khỏi ghế rồng; nếu không, sẽ không thể bảo vệ dcnhững người Phạm Nhàn muốn bảo vệ.

Vò mẻ chẳng sợ nứt, chân trần không sợ mang giày? Phạm Nhàn có thể vô liêm sỉ đến mức độ này, dùng giết chóc đáp trả giết chóc, nhưng Khánh Đế đâu có phải là đối thủ dễ đánh bại. Phạm Nhàn tàn nhẫn, đối phương còn tàn nhẫn hơn, nên ngày hôm nay những hành động máu lạnh quyết liệt có thể nhìn thấy, thực ra chỉ là làm nền và khởi đầu.

Bắt đầu từ giây phút này tấm màn mới thực sự được kéo ra.

o O o

Gió tuyết không còn cuồn cuộn trên không, mà chỉ thẳng rơi xuống đất. Những bông hoa nhỏ biến thành những mảnh lông ngỗng, mang theo vẻ đẹp trầm tĩnh, rơi trên người Hoàng đế và Phạm Nhàn.

Bình Luận (0)
Comment