๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn điềm tĩnh đáp: "Ta cam tâm dùng sinh mệnh muôn dân uy hiếp ngài. Đó là sự khác biệt giữa chúng ta như đã nói trước đây."
Hoàng đế lắc đầu: "Vậy nên trẫm không hiểu, nếu ngươi yêu nước thương dân, sao lại có thể dùng họ đe dọa trẫm được."
"Vì trước hết ta phải yêu thương người bên cạnh, hơn nữa ta vốn là kẻ vô liêm sỉ và hèn nhát, nếu bị ép đến đường cùng, đương nhiên bước đường cùng này không chỉ riêng mình ta... ta không ngại kéo cả thiên hạ và tham vọng của ngài xuống mồ.” Phạm Nhàn cúi đầu nói: ”Thật ra ta luôn đợi một người quay về, nhưng người ấy chẳng bao giờ trở lại, nên ta đành tự liều mình."
Nhưng ánh mắt Hoàng đế dần sáng lên, vì biết rõ Phạm Nhàn đang đợi ai. Theo Hoàng đế thấy, chỉ có người ấy mới có thể đe dọa tính mạng và quyền lực của mình. Từ vụ huyết án ở Thái Bình biệt viện nhiều năm trước, ngài luôn e ngại sự tồn tại của người ấy, thậm chí còn phái sứ giả từ Thần Miếu đến ngõ hẻm bên Phạm phủ.
Nhưng dù vậy, Ngũ Trúc vẫn chưa chết.
"Hắn ta sẽ không quay lại đâu." Ánh sáng trong đôi mắt Hoàng đế dần tắt dần, chậm rãi nói: "Đã ba năm rồi, hắn muốn tìm ra bản thân là ai, chỉ có thể đi đến Thần Miếu. Nhưng nếu hắn thực sự trở về Thần Miếu, làm sao có thể quay lại đây?"
Phạm Nhàn gật đầu, có phần buồn rầu chấp nhận sự thật này. Nếu Ngũ Trúc còn lưu luyến trên đại lục này, chắc chắn bản thân sẽ không bị bế tắc như hiện tại, thậm chí phải đe dọa ngọc đá cùng tan với Hoàng đế.
"Rốt cuộc năm xưa ngài đã làm thế nào để Thần Miếu ủng hộ ngài?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi Hoàng đế. Đây là một trong những thắc mắc lớn nhất của y.
"Trẫm chưa từng đến Thần Miếu, nhưng ở bên mẹ ngươi đã lâu, đương nhiên cũng biết Thần Miếu thực chất chỉ là nơi dần suy tàn, hoang vắng. Đúng là Thần Miếu không can dự vào việc đời." Khóe môi Hoàng đế nhếch lên nụ cười mỉa mai. "Nhưng trong miếu vẫn lặng lẽ ảnh hưởng đến vùng đất này. Đáng tiếc trẫm là người trần thế, chúng không thể làm gì trẫm. Nhưng mẫu thân ngươi và Ngũ Trúc là người của Thần Miếu... Chỉ khác biệt đó đã đủ để trẫm biết cách sử dụng."
Phạm Nhàn thở dài, lắc đầu. Y không khỏi ngưỡng mộ ý chí mạnh mẽ của Hoàng đế. Thần Miếu mà thiên hạ tôn thờ, trong mắt ngài chỉ là một lưỡi dao sắc bén có thể sử dụng.
"Năm đó khi chinh phạt phương bắc, kinh mạch trong người trẫm bị tổn thương nặng nề, không thể cử động, lòa, điếc, câm như người đã chết. Linh hồn như bị nhốt trong thể xác tàn tạ, không thoát ra được, không giải thoát được." Hoàng đế bỗng lạnh lùng kể lại chuyện ngày xưa: "Trong bóng tối vô tận, cô đơn day dứt khiến trẫm kiên định với một quyết tâm".
Theo câu chuyện của Hoàng đế, ánh đèn trong phòng dần tắt, như sắp chìm vào bóng tối vô tận.
"Hóa ra ngoài bản thân và nỗi cô đơn mình trải qua, không có gì là thật cả." Hoàng đế nói: "Ngoài bản thân, trẫm không còn tin ai nữa. Để thực hiện mục đích, trẫm không cần thân nhân, bằng hữu."
"Khi tỉnh dậy từ bóng tối, điều đầu tiên trẫm thấy là Trần Bình Bình và Ninh Nhi." Hoàng đế híp mắt: "Cho nên trẫm tin tưởng họ nhất. Ngươi không cần lo lắng cho Ninh Nhi."
"Nhưng trẫm thật không ngờ, Trần Bình Bình lại phản bội... trẫm." Đôi mắt Hoàng đế nheo lại, một vẻ lạnh lùng hiện ra, giọng điệu phẫn nộ và bi thương, cay đắng nói: "Trẫm tin sai người, nên mới có ngày hôm nay."
"Ngươi chưa trải qua cảm giác tỉnh táo trong bóng tối đau khổ ấy, nên không hiểu trẫm đang nói gì."
"Ta từng trải qua chuyện đó." Phạm Nhàn lắc đầu, tất nhiên sẽ không giải thích chi tiết, đó là chuyện rất xa xưa, khi gặp biến cố trong một thế giới khác. "Nhưng ta không trở thành người như ngài, tính cách quyết định số phận mà thôi."
Y bỗng nheo mắt, nói: "Nếu... thế giới này không xuất hiện Diệp Khinh Mi, bệ hạ, bây giờ sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ tốt đẹp hơn chăng?"
Đôi mắt Hoàng đế dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: "Không cần bàn đến việc không có mẫu thân ngươi thì Khánh Quốc bây giờ ra sao. Ngươi chỉ cần nhớ rằng, Đại Ngụy thối nát tới đỉnh điểm, chẳng những không sánh bằng thời kỳ Đại Khánh dưới triều trẫm, ngay cả so với Bắc Tề bây giờ cũng kém xa vạn dặm."
"Mặc dù Đại Ngụy thối nát, nhưng vẫn là quái vật khổng lồ. Mẫu thân ngươi đến thế gian này, ít nhất đã đập nát ngọn núi lớn đó... Tại sao di dân nước Ngụy không một ai hoài niệm triều đại cũ? Tại sao trên vùng đất ngàn dặm ta chiếm được không có ai nhớ quê hương cũ, khởi binh chống lại?" Hoàng đế lạnh lùng cười nói: "Tự suy nghĩ đi."
Phạm Nhàn cười nói: "Lười suy nghĩ, cha mẹ đều là nhân vật vĩ đại, với người con như ta, đó không phải chuyện vinh hạnh gì."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑