๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Điều then chốt nhất là thích khách Trích Tinh lâu lại có thể biết rõ tốc độ một vị Đại tông sư có thể phát huy ra trong sinh tử như thế nào, nhờ vậy mới tính chính xác điểm rơi cuối cùng của Hoàng đế, nơi ngài khó có thể lại bay nhảy thêm lần nữa.
Đây là điều không thể tính toán hay khám phá ra được, bởi vì trên đời, ngoại trừ các Đại tông sư, không ai có thể bức ép Đại tông sư đến tuyệt lộ như thế, không nói đến việc hiểu rõ tốc độ của các ngài.
Trừ phi... từng có Đại tông sư tự mình giúp đỡ thích khách Trích Tinh lâu, huấn luyện hắn vô số lần!
o O o
Trong khoảnh khắc còn chưa đến nửa cái chớp mắt, trạng thái tinh thần của Hoàng đế vốn đang bình tĩnh lạnh lùng bỗng bị sợ hãi chiếm cứ. Vô số chân khí bá đạo trong người bùng nổ, sắc mặt tái nhợt, con ngươi co lại, dốc toàn lực bay ra, chỉ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lao vào bên trong tháp canh vẫn im ắng.
Lúc này, Hoàng đế cả đời tự tin cường đại, chưa hề biết sợ hãi là gì, cuối cùng cũng cảm nhận được chút run rảy sợ hãi, sợ hãi cái chết. Dù không thấy rõ thứ khiến mình kinh hoàng là gì, nhưng ngài biết cái rương mà bản thân lo ngại nhất... cuối cùng đã xuất hiện.
Một tiếng nổ vang dội đầu thành, viên đạn thứ hai xuyên thủng cửa gỗ vọng lâu, dọc theo đường thẳng vô hình, hướng thẳng vào ngực Hoàng đế đang run rẩy, kiệt sức sau khi trốn vào phòng khuất phía sau tháp canh.
Phát súng này quá tuyệt diệu, đã tính toán được mọi suy nghĩ, cử động của Hoàng đế. Chân khí bá đạo trong người Hoàng đế đã nổ tung thành một luồng khí lưu vô hình trên đầu Hoàng cung. Lúc này trong người Hoàng đế trống rỗng, đâu còn có thể lại thi triển động tác né tránh trong nháy mắt như quỷ mị. Càng đáng sợ hơn là, viên đạn thứ hai nối tiếp xẹt tới, giữa hai phát bắn dường như chẳng có khoảng cách. Khi Hoàng đế cảm nhận được khí tức phệ hồn như sóng vỗ ồ ạt, đã không kịp phản ứng gì nữa.
Nhưng thích khách Trích Tinh lâu tính toán đủ thứ, lại không thể lường trước được rằng gian phòng khuất sau tháp canh nơi Hoàng đế đứng lại không im ắng. Bên trong có rất nhiều người đứng im lặng, như không hề thở, như oan hồn mặc giáp, cầm khiên dày.
Những người này dường như đã đứng trong tháp canh u tĩnh đã hàng trăm năm, chẳng hề thay đổi tư thế, ngăn chặn mọi hướng bắn vào căn phòng. Ba năm về trước, khi kinh đô phản loạn, máu chảy đầy đường, nhưng dù Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử cũng không phát hiện thấy điều bất thường nào trong phòng, không biết đám oan hồn cầm khiên kia đang ở đâu?
Hay là những kẻ cầm khiên tưởng chừng đứng đó hàng ngàn năm, thực ra là sự sắp đặt cuối cùng của Hoàng đế để xoa dịu nỗi sợ trong lòng? Nhiệm vụ suốt đời của bọn họ là cản đạn giết người từ cái rương bắn ra, che chở cho bệ hạ?
Nhưng làm sao những tấm khiên thép từ Nội Khố có thể ngăn được vũ khí hỏa dược cường hãn nhất thế gian? Đây là Đồ Long đao, Thiên Tử kiếm cuối cùng nữ chủ nhân Nội Khố lưu lại trên đời, những di vật khác của cô sao có thể chống lại?
Chẳng ai nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra trong nháy mắt ấy, chỉ thấy người cầm khiên đứng bên tay trái Hoàng đế rung động nhẹ, lớp bụi trên mặt khiên cũng rung động theo, ngay sau đó là Hoàng đế.
Tiếng người cầm khiên ầm ầm ngã xuống, trên mặt khiên xuất hiện lỗ thủng.
Như trời cao giáng xuống đại chùy, Hoàng đế chợt bị đánh bay ngược về phía sau, đập vỡ tường phòng tháp canh, xuyên thủng ra ngoài rồi đau đớn ngã xuống tuyết lạnh.
o O o
Máu tươi từ ngực trái Hoàng đế chảy ra, vết thương trận chiến trước trong Thái Cực điện bị tác động mạnh toác ra, vết kiếm Vương Thập Tam Lang cắt qua trên ngực phải, vết kiếm khí của Phạm Nhàn trên cổ đều thảm thiết đổ máu, biến vị Hoàng đế oai phong thành con người đẫm máu đáng thương.
Hoàng đế nằm trên mặt tuyết, thở hổn hển, đôi con ngươi đen nhánh lúc đờ đẫn lúc tỉnh táo, bên ngực trái hơi lõm xuống, máu tươi thấm đẫm áo, không nhìn rõ vết thương. Tuyết rơi phủ kín đầu, ngài trừng đôi mắt, nhìn bầu trời giá lạnh đang rơi lệ tuyết, hai bàn tay ngoài tay áo nắm chặt, nỗ lực không để bóng tối bao trùm.
Nỗi sợ hãi vô hạn và cơn thịnh nộ dữ dội ập đến não hắn. Cái rương, cuối cùng cái rương cũng xuất hiện. Trên đời này, Hoàng đế cho rằng mình là người hiểu rõ nhất cái rương ấy, hơn cả Trần Bình Bình, bởi chính nó đã lặng lẽ giết hại hai vị thân vương, đưa Thành Vương lên ngôi Hoàng đế.
Không ai không sợ sự tồn tại của vật này, nhưng năm xưa Thế tử Thành vương hay Thái tử chẳng hề run sợ, bởi chiếc rương thuộc về cô gái ấy cũng như thuộc về chính mình. Nhưng... Nhưng mà... sau sự kiện ở Thái Bình biệt viện, Hoàng đế bắt đầu kinh hãi. Ngày ngày đêm đêm, ngài vẫn sống trong sợ hãi, sợ không biết lúc nào cái rương sẽ xuất hiện, từ nơi nào bỗng dưng bùng lên ngọn lửa, như một bàn tay ma quỷ từ trên trời giáng xuống cướp mất mạng sống của mình, báo thù cho chủ nhân.