๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân im lặng một lúc mới nói: “Đây là công việc của Viện, con không thể vì tư tình.”
Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Rốt cuộc trong phủ có thể che giấu được người hay không, con rõ nhất."
Ngôn Băng Vân hành lễ vấn an, cáo lui bước đi. Lúc đi ngang qua cái núi giả khổng lồ trước hành lang, bỗng dừng bước, mắt nhìn những rêu xanh cùng tuyết còn sót lại trên mặt núi, chợt nghĩ đến một số quy tắc kỳ lạ thuở nhỏ trong nhà, cảm thấy mình dường như đã bỏ sót điều gì đó.
o O o
May mà trời đông ngày dài, căn phòng tối này không quá ẩm ướt. Nhưng kinh mạch trong người vẫn đầy ắp vết thương, những sợi dây thép đỏ rực vẫn xuyên qua đó, đau nhức không dứt, giống hàng vạn mũi kim nhỏ châm vào đầu. Cơn đau khiến Phạm Nhàn không thể khống chế được khí hải sau lưng, thậm chí ngay cả vận chân khí lực cơ bản cũng không thể. Muốn dùng chân khí Thiên Nhất đạo để chữa lành kinh mạch giờ đây chỉ còn là ước vọng xa vời.
Chỉ có thể nhờ thời gian và quyển sách kỳ diệu kia, hấp thu nguyên khí quý giá từ đất trời, từ từ bổ sung vào khí hải trống rỗng của mình. Nhưng với nguyên khí quá thưa thớt trong không khí, nếu phục hồi theo tốc độ này, có lẽ hai ba chục năm nữa Phạm Nhàn vẫn sẽ là phế nhân.
Phạm Nhàn dựa vào tường phòng, điều hòa hơi thở để kiểm soát cơn đau. Mặc dù đêm khuya yên tĩnh, nhưng y vẫn đang giữa vòng vây trùng trùng, không thể không cẩn.
Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, thuốc thang quý hiếm dồi dào sẵn sàng. Trên nền nhà xung quanh cũng đặt đủ đồ ăn thức uống, dược phẩm. Mặc dù căn phòng nhỏ nhưng mọi thứ chuẩn bị rất đầy đủ.
Đau nhói ở xương ngực làm Phạm Nhàn nhíu mày , nhớ lại cú đấm hùng hổ của Hoàng đế bệ hạ và tiếng súng kia. Từ hỗn loạn trước cung đến việc truy lùng gắt gao sau đó, y biết Hoàng đế bệ hạ không chết dưới họng súng, điều đó không làm y quá thất vọng, chỉ khiến y bắt đầu tính toán con đường phía trước.
Khi tiếng đạn nổ vang trên Hoàng thành, Phạm Nhàn đã tỉnh dậy. Mắt hắn híp lại, nhìn về phía đông cung điện, là người đầu tiên xác định được hướng bắn của người cầm súng trong hàng vạn người kinh hoàng, bởi vì y quá quen thuộc với âm thanh đó, với cái rương kia.
Ba năm trước, Ngũ Trúc thúc rời khỏi kinh đô tìm câu trả lời cuối cùng ở Thần Miếu giữa băng tuyết xa xôi, từ đó cái rương không còn bên Phạm Nhàn. Y tưởng rằng Ngũ Trúc thúc đã mang đi, nên không hề tiếc nuối, vì biết thúc thúc đang đối mặt kẻ thù lạnh lùng, nguy hiểm hơn cả Hoàng đế.
Nhưng không tưởng tượng được hóa ra cái rương vẫn còn ở kinh đô, chỉ là không ở bên cạnh mình mà thôi. Giống như lúc Hoàng đế bệ hạ bất tỉnh xác nhận, Phạm Nhàn cũng biết, hôm nay người sử dụng cái rương ấy chắc chắn không phải là Ngũ Trúc thúc. Nếu Ngũ Trúc thúc thật sự trở lại, dù có dùng được cái rương hay không, ắt hẳn Ngũ Trúc thúc sẽ coi hơn vạn quân sĩ tinh nhuệ Khánh Quốc như rơm rạ, vẫn lạnh lùng cầm thanh sắt trong tay, trực tiếp giết vào Hoàng cung.
Rốt cuộc người bắn lén là ai? Phạm Nhàn đoán mãi mà vẫn chưa nghĩ ra, dù có nghĩ đến vài người, nhưng lại không dám tin tưởng, chỉ có thể khẳng định, chắc chắn người bắn súng kia có quan hệ mật thiết với mình, nếu không Ngũ Trúc thúc không thể giao tánh mạng mình cho đối phương.
Phát súng ngắm từ trời giáng xuống cũng nằm ngoài kế hoạch của Phạm Nhàn. Ban đầu kế hoạch của y vẫn là thoát ra từ trong hoàng cung, chỉ không ngờ người Bắc Tề Đông Di cũng đến, khiến khe hở cuối cùng để lợi dụng tâm lý bệ hạ cũng đóng lại. Điều đáng sợ hơn là không ngờ được, kiếm khí mới lĩnh ngộ cực kỳ cường hãn của mình, cuối cùng bị một chỉ của bệ hạ phá tan, mà kinh mạch của nhiều cũng rối loạn, thân thể tê liệt, không thể tiếp cận lối thoát kia!
Thế cũng tốt, ít ra Hồng Trúc khỏi phải liều mạng.
Đoàn người Phạm Nhàn lợi dụng hỗn loạn giết ra khỏi quảng trường trước Hoàng cung cũng gặp trở ngại rất lớn, tuy có thích khách ó mang năng lực giáng thần phạt, tuy Tam hoàng tử đứng trên tường thành hoàng cung, ưỡn đôi vai gầy yếu của mình tìm đường sống cho Phạm Nhàn, nhưng ý chỉ của Hoàng đế đã ban ra, hơn vạn binh sĩ kia làm sao có thể để những tên thích khách nước khác thoát thân.
Chi tiết về cách thức chạy thoát, Phạm Nhàn không rõ,vì lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, đoàn người đã trở thành thỏ bị săn đuổi, vốn là những cao thủ hàng đầu thời bấy giờ, nhưng bị thương dần, chết dần, cuối cùng chỉ còn năm người, liều chết chạy trốn trong kinh đô, nhìn bất kể góc độ nào cũng không có hy vọng thoát thân.
Phạm Nhàn biết lúc đó mình chỉ là gánh nặng, nên lạnh lùng cương quyết rời đi. Hẹn gặp lại chốn cũ với bọn Hải Đường, một đệ tử Kiếm Lư hy sinh tính mạng đưa y đến gần phủ đệ này rồi Phạm Nhàn lợi dụng hỗn loạn lẻn vào, cuối cùng tìm được chút thời gian nghỉ ngơi.