๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại hỏi ba câu hỏi đó. Lúc này, Phạm Nhàn chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng lạ thường, nhìn vị tiên nhân đang im lặng, qua quan sát tỉ mỉ, cuối cùng xác nhận phán đoán của mình.
"Các ngươi vẫn là các ngươi, các ngươi từ nơi nào đến thì sẽ quay về nơi đó."
Tay áo của tiên nhân bay phấp phới, giọng nói vẫn ấm áp, câu trả lời vẫn huyền ảo như vậy. Câu trả lời này nghe thật dễ chịu đối với Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, có lẽ với bất cứ ai cũng thế.
Nhưng Phạm Nhàn chỉ muốn được đáp lại như thế. Y bình tĩnh nhìn thẳng bóng hình sáng lấp lánh trên không, thầm nghĩ rằng việc tìm kiếm dữ liệu cần nhiều thời gian đến vậy, có vẻ năng lượng của Thần Miếu thực sự sắp cạn kiệt.
Rõ ràng tiên nhân không hề tức giận trước hành động đứng thẳng và nhìn chăm chăm của Phạm Nhàn. Trong tia sáng, tiên nhân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn.
"Ta không muốn câu trả lời đó." Phạm Nhàn nói.
"Câu trả lời chỉ là câu trả lời, cần hay không là vấn đề tại tâm." Tiên nhân Thần Miếu trả lời vẫn mang khí chất thần bí.
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn biết quá khứ của Thần Miếu."
Tiên nhân lại im lặng, ánh sáng bao quanh y phục tiên nhân lập tức mờ đi nhiều. Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, thầm cầu nguyện: Nếu ngươi thực sự chỉ là hình ảnh 3D, nếu ngươi thực sự chỉ là hướng dẫn viên của bảo tàng này, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể lại quãng lịch sử đã bị chôn vùi này.
Nếu có ai thực sự đặt chân vào Thần Miếu huyền thoại, họ sẽ muốn phép thuật biến đá thành vàng, trường sinh bất lão, hay những công pháp vô thương thần kỳ. Nhưng Phạm Nhàn lại khác, điều y muốn biết nhất là lịch sử Thần Miếu. Y từng nói hai chữ bảo tàng ở ngoài cửa Thần Miếu, nhưng rõ ràng người trong Thần Miếu không đoán ra linh hồn trong cơ thể Phạm Nhàn có liên quan với họ.
Ống tay áo của vị tiên nhân cứng đờ một hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt đi nhiều. Có lẽ những suy nghĩ giống người trong làn ánh sáng đang cân nhắc cho phép tiếp cận điều gì đó.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vì sao Thần Miếu xuất hiện, xuất hiện làm gì, quá khứ, hiện tại và tương lai của nó ra sao? Đó mới là mục tiêu câu hỏi của Phạm Nhàn. Sau câu hỏi của Phạm Nhàn, vị tiên nhân hóa thân từ chim xanh im lặng, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng nhận ra thay đổi trong cảm xúc của Phạm Nhàn, cố nén nỗi căng thẳng trong lòng mà ngẩng đầu lên.
Trong Thần Miếu kỳ ảo giữa băng tuyết, chỉ có Phạm Nhàn giữ được bình tĩnh. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mạnh mẽ đến thế cũng trở thành trẻ thơ trước ánh mắt của vị tiên nhân trên tuyết đài, không dám vô lễ.
Sau một hồi im lặng, vị tiên nhân nói với Phạm Nhàn dưới chân mình: "Đây không phải phạm trù phàm nhân có thể tiếp cận hay hiểu được."
"Ta chưa bao giờ nghĩ mình là phàm nhân." Phạm Nhàn nhìn những điểm sáng trên không, hạ giọng: "Tương tự, ta cũng không nghĩ ngươi là tiên nhân."
Thần Miếu có thể ảnh hưởng mơ hồ tới lịch sử hàng ngàn năm trên lục địa, lại có quy tắc không can thiệp thế sự. Phạm Nhàn rất rõ, để duy trì vị thế cao siêu, bí ẩn, dù là di tích hay thứ gì khác, Thần Miếu sẽ tự trang điểm thành một thực thể mơ hồ như trong truyền thuyết.
"Nếu không chịu nói, xin nói cho biết, sao ngươi mời chúng ta đến Thần Miếu?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào vị tiên nhân huyễn hóa từ ánh sáng, bình tĩnh nói: "Chưa bao giờ có phàm nhân được vào Thần Miếu, ngài để chúng ta vào chắc có yêu cầu gì đó."
Lúc này, từ đoạn đối thoại giữa Phạm Nhàn và vị tiên nhân, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang nghe ra điều khả nghi, chậm rãi đứng dậy. Họ kinh ngạc trước thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn khi đối mặt với thực thể tối cao ngoài tầm hiểu biết của con người.
Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn không hiểu, liệu Phạm Nhàn có thật sự định thương lượng gì với vị tiên nhân trong Thần Miếu? Tại sao y không vội tìm đại sư mù? Hải Đường đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhìn theo hướng đôi mắt y lên không trung, chỉ một cái liếc nhìn đã tiêu hao hết can đảm của cô. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim cô xao động, Phạm Nhàn vẫn đứng thẳng trước mặt vị tiên nhân, tại sao cô lại không làm được?
"Ta từng làm nhiều nghề trên đời này, nhưng công việc ta thạo nhất vẫn là kinh doanh." Phạm Nhàn nói: "Cho nên ta là một thương nhân chỉ biết có lợi ích, ta không thích không làm mà hưởng, cũng không muốn vì bị bao phủ trong ánh hào quang của Thần Miếu mà làm ra những điều gì có hại cho lợi ích của mình. Ngài muốn chúng ta làm gì cho Thần Miếu thì phải có đền bù xứng đáng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑