๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khuôn mặt tiên nhân không hề rung động, chỉ hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống Phạm Nhàn đang nói chuyện lạnh lùng. Một lúc sau, tiên nhân nói: "Những người đó là trường hợp ngoài ý muốn, không phải người mang Thiên Mạch."
Phạm Nhàn gật đầu, không phản bác lời này, bởi dù là Khổ Hà Đại sư hay Hoàng đế lão tử, nói đúng ra công pháp tu luyện của họ đều là đồ vật mẫu thân y Diệp Khinh Mi đánh cắp từ Thần Miếu hoang tàn này, không có tính hợp pháp, tất nhiên ông lão trong Thần Miếu không chịu công nhận.
"Đứa trẻ, ngươi biết rất nhiều chuyện." Vị tiên nhân trên tuyết nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt ôn hòa.
"Đừng gọi ta là đứa trẻ, ta không thích bị gọi như vậy. Còn về chuyện ta biết thì quả thật không ít, bởi ta có suy nghĩ độc lập, khác với những sứ giả ngươi phái đi khắp nơi trong vô số năm qua, không có cảm xúc và suy nghĩ riêng." Phạm Nhàn không hề lùi bước, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của tiên nhân, bình tĩnh nói: "Thậm chí ta còn biết đoạn văn dài ngươi đọc lúc nãy hoàn toàn là trích dẫn, nhờ vậy mà thấy rằng, ngươi chỉ có thể thu thập và biên soạn đơn giản, chứ không thể sáng tạo."
Từ lúc đứng dậy khỏi mặt đất tuyết, Phạm Nhàn luôn tỉnh táo và lạnh lùng đối thoại với nhân vật trong Thần Miếu, dường như y chẳng hề lo sợ Thần Miếu huyền bí này sẽ dễ dàng giết mình. Nhưng thực ra đó chỉ là vờ ra để che giấu tâm trạng thật, những cảm xúc đó chỉ dựa trên phân tích của y về Thần Miếu, cùng với kiến thức từ hai đời của y.
"Đây là lời châm chọc. Xem ra ngươi thực sự khiến ta kinh ngạc, khiến ta nhớ đến một số chuyện... Có điều nếu các ngươi đồng ý trở thành sứ giả của Thần Miếu, ta có thể bỏ qua lời lẽ thô lỗ của ngươi." Tiên nhân lạnh lùng nói: "Thần Miếu không bao giờ giao dịch với phàm nhân. Điều này xin ngươi ghi nhớ."
"Ngươi đã nhớ lại một số chuyện xưa, tất nhiên biết rằng, trên đời này không phải ai cũng sẽ bị ngươi dọa đến mức phải nghe theo mọi lời ngươi." Phạm Nhàn nói: "Ngươi chỉ là một ông già cô độc, tất cả đồ đệ của ngươi đều đã chết hết, ngoài chúng ta ra, ngươi nghĩ còn ai khác có thể tìm thấy ngôi miếu hoang này? Dù ngươi đuổi chúng ta đi hay giết chết chúng ta, ngươi cũng chỉ có thể bị kẹt vĩnh viễn trong ngọn núi tuyết này, không bao giờ biết được những gì đang xảy ra ngoài kia."
"Cho dù có thể phá lệ giao dịch, nhưng trên thực tế, các ngươi đã được Thần Miếu ban thưởng vô điều kiện. Là con cái của Thần Miếu, các ngươi nên cống hiến sức lực của mình vì sự phát triển bền vững của cả thế giới."
"Ta không biết Thần Miếu đã ban cho ta điều gì."
Ánh mắt tiên nhân lướt qua ba người trước tuyết đài, nói: "Ta chọn các ngươi vào đây, giao sứ mệnh vĩ đại này cho các ngươi, là bởi các ngươi mang theo khí tức của Thần Miếu... Đặc biệt là ngươi."
Cuối cùng, ánh mắt tiên nhân dừng lại trên Phạm Nhàn. Hải Đường thừa học nghệ từ ngọn núi xanh, Khổ Hà Đại sư có thể thành Đại tông sư nhờ công pháp mà Diệp Khinh Mi đánh cắp từ Thần Miếu. Kiếm pháp vô thượng của Đông Di thành cũng mang phong cách của các sứ giả Thần Miếu. Khí tức nồng đậm nhất chính là Phạm Nhàn, từ nhỏ sống cùng Ngũ Trúc thúc, là con của Diệp Khinh Mi. Toàn bộ công pháp lọt ra ngoài từ Thần Miếu đều ở trong người y. Tất nhiên vị tiên nhân canh giữ Thần Miếu hàng vạn năm nhận ra điều đó.
"Ý ngài là sẽ không cho ba chúng ta thêm lợi ích nào nữa." Phạm Nhàn cười nói: "Nếu vậy, chúng ta đành phải tự tìm kiếm chứ không thể vào bảo miếu mà trở về tay không được."
Vừa dứt lời, tiên nhân trong ánh sáng mỉm cười, dường như thấy thú vị trước ý định của kẻ phàm nhân giun dế, dám có cướp bóc trong mắt thần thánh như mình.
Nhưng chuyện càng kỳ lạ xảy ra sau đó, Phạm Nhàn nói xong bèn bỏ mặc ánh sáng kia, vòng qua bệ đá đi thẳng về phía ngôi nhà còn khá nguyên vẹn dưới lớp tuyết mỏng trong Thần Miếu.
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang giật mình, không biết hành động vô lễ này có chọc giận bậc tiên nhân, liệu có thiên lôi giáng xuống đánh Phạm Nhàn thành tro bụi hay không.
Trên bục tuyết, gương mặt tiên nhân do ánh sáng tụ thành hơi cứng đờ, dường như trong tất cả tính toán của ông đều không lường trước được hành động của Phạm Nhàn. Ngay sau đó, thân thể tiên nhân lập tức tan rã, chỉ trong nháy mắt, đã xuất hiện trước cửa tòa kiến trúc hoàn chỉnh kia, chắn ngang lối đi của Phạm Nhàn.
Xuất hiện, biến mất với tốc độ như vậy thực sự không phải cảnh tượng thuộc về nhân gian. Có điều, lưỡi Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cố nén nỗi kinh hoàng trong lòng, hóa thành hai làn khói nhẹ, lướt qua, cố gắng bảo vệ tính mệnh bé nhỏ của Phạm Nhàn trước một đòn giận dữ của tiên nhân.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑