๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộn trào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dưới biển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòng nước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đây hoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cá voi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùng nước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.
Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ mà kéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càng ngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.
Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tối như địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảo nguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nước tròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợp lại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọc đường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.
Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiến người ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dưới lòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, liếm láp trong hốc mắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước, cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanh ao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyên bố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.
Dù ở thế giới nào, mưa vẫn luôn đại diện cho sự sống, và lần này cũng không ngoại lệ. Những hạt bụi đen trong không khí bị rửa trôi, ngay cả gió cũng không thể thổi bay chúng nhưng cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sức mạnh của Thủy Thần. Không khí lại xuất hiện mùi thơm dễ chịu. Muôn vạn sinh vật nhờ nước mà ra đời, nhờ nước mà tụ tập lại với nhau, bắt đầu cuộc sống may mắn sau tai ương, lại tiếp tục săn đuổi lẫn nhau. Cho dù đó là sự săn đuổi đẫm máu, nó vẫn mang lại cảm giác đáng mừng về sự sống.
Nhưng những sinh vật kia không biết rằng,những hạt bụi đen trôi theo mưa xuống mang sức tàn phá khủng khiếp đến mức nào. Chúng càng không biết rằng, mưa có thể rửa trôi bụi bẩn nhưng không bao giờ có thể rửa sạch những vết tích vô hình giữa trời đất, chúng không hề có hình dạng nhưng đủ sức giết chết hầu hết mọi sinh vật.
Khi trời mưa, biển lặng dịu đi nhiều, sóng nhẹ nhàng đẩy những thi thể vào bờ đá. Mùi hôi thối cũng được rửa trôi phần nào nhờ cơn mưa.
Nhưng càng về sau mưa càng lớn dần, như thể sẽ không bao giờ ngừng. Những sinh vật uống nước mưa bắt đầu cảm nhận được sự sống đang dần rời bỏ cơ thể. Chúng không hiểu tại sao, nỗi kinh hoàng bản năng khiến chúng tuyệt vọng hơn cả, giãy giụa hấp hối trong mưa rào, hung dữ và tàn bạo giết hại lẫn nhau một cách vô nghĩa, thậm chí không buông tha cho cả đồng loại của mình.
Sau vô số lũ lụt lớn nhỏ trên cạn, sinh mạng một lần nữa bị tàn phá nặng nề. Ngoài những thi thể nổi trên mặt nước đục ngầu, không còn dấu hiệu sống nào khác. Còn những thi thể thối rữa dọc theo bờ biển bị đánh trôi thành những bọt bẩn kinh tởm, hoàn toàn trái ngược với câu chuyện cổ tích kia.
Nhưng dường như hình phạt của ông trời đối với thế giới vẫn chưa kết thúc. Sau cơn mưa là sương giá đột ngột ập đến, từ bắc xuống nam, nhiệt độ khắp nơi giảm xuống cả chục độ, thiên địa không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như thời tiết cũng rối loạn, mùa đông giá rét bất ngờ xuất hiện trước mắt những sinh vật đang lâm nguy.
Sau sương giá là tuyết, tuyết rơi vô tận. Những bông tuyết đầu tiên còn mang màu xám đen, sau đó dần trở nên trắng muốt, trông thánh thiện vô cùng, phủ kín cả trời, phủ kín cả đất, phủ kín cả biển rộng. Toàn thế giới chìm trong bão tuyết, khí hậu lạnh giá bao trùm, băng phủ dài ra tận biển.
Mặt đất trắng xóa sạch sẽ, tuyết rơi vô tận không ngừng, trên mặt tuyết không còn dấu vết sự sống nào. Cảnh tượng này duy trì lạnh lùng và bình lặng, một năm, hai năm, mười năm, trăm năm...
o O o
Dường như Phạm Nhàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lâu lắm mới rời mắt khỏi tấm kính. Đôi mắt đẫm máu, môi hơi tái nhợt. Mặc dù những cảnh tượng trước đó chỉ là phán đoán của y sau khi tiến vào Thần Miếu, nhưng tận mắt chứng kiến những hình ảnh ấy vẫn khiến y đau xót, bởi y biết đó không phải thần giới, y không thể như người trên thế gian coi đó là thần thoại rồi ghi vào tranh vẽ hay truyền thuyết. Y biết tất cả là sự thật, những sinh mạng chết đi trong thảm họa từng thực sự tồn tại.