๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nương nương đang nghĩ gì ạ?" Hồng Trúc nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
Những thái giám và cung nữ trong cung so với những quý nhân như Hoàng hậu nương nương thì chẳng khác những giun dễ trong đất bùn. Vì thế, khi mọi người nhìn thấy những vị quý nhân này thường không dám thở mạnh một tiếng , lúc nào cũng mặt mày sợ hãi cung kính, cứ như muốn rụt cả tay chân của mình lại.
Nhưng Hồng Trúc từng được Phạm Nhàn dạy bảo, bản thân cũng cảm nhận được, những quý nhân này tuy có vẻ ngoài hình uy nghi, sống trong xa hoa, không thiếu thứ gì, nhưng... họ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống trong cung điện đầy rẫy lo lắng, cô đơn và bất an; luôn mong rằng bên cạnh có người trò chuyện.
Kể từ khi Hồng Trúc làm việc ở Ngự Thư phòng, hắn đã khác với những tiểu thái giám thông thường. Không phải lúc nào hắn cũng vâng lời, không phải lúc nào cũng giữ nguyên tác phong của một nô tài... mà phía sau vẻ kính cẩn đấy, hành động của hắn còn thể hiện một phong thái tự tin, không giả tạo.
Thực ra, lý do rất đơn giản, những quý nhân trong cung cũng cần được trò chuyện, nhưng do địa vị của họ, khó mà tìm được người tri kỷ để giao lưu. Nếu tiểu thái giám luôn ở bên cạnh bọn họ không bày bộ mặt hèn mọn, hành động không cứng nhắc, tâm trạng của họ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chính vì lý do đó, Hồng Trúc mới được nhiều người trong cung ưa thích, kể cả Hoàng hậu.
Hoàng hậu có vẻ đã quen trò chuyện với Hồng Trúc, thở dài nói: "Chỉ đang nghĩ... ở mãi trong cung thế này đúng là chán ngắt. Mấy ngày nay cô mẫu luôn ăn chay tụng kinh, bản cung cũng không có nhiều cơ hội để gặp mặt."
Hồng Trúc cười nói: "Nô tài trò chuyện với nương nương một chút cũng được mà."
Trong miệng nhất định phải tự xưng là "nô tài", nhưng trên gương mặt lại không nên thể hiện dáng vẻ thấp hèn của một nô tài. Bằng không, chủ nhân chỉ muốn tát vào mặt nô tài hèn mọn đó chứ chẳng muốn trò chuyện.
"Ngươi thì nói được gì? Hay là như những ngày trước, kể lại những ngày thơ ấu ngươi lưu lạc ngoài cung?" Hoàng hậunổi hứng thú.
Sau khi gia tộc của Hồng Trúc bị quan tham hại cho tan cửa nát nhà, hắn va ca ca của mình mình trốn đến Giao Châu. Trong suốt thời gian ấy, họ trải qua biết bao nhiêu khó khăn khổ cực, chứng kiến biết bao người vui buồn hợp tan. Nếu nói về những trải nghiệm, chắc chắn hắn có nhiều điều để kể hơn hẳn so với các quý nhân lớn lên trong nhà vương công quý tộc.
Đặc biệt là mỗi khi anh kể về những bí ẩn của người ăn mày, tin đồn trên giang hồ và trò chơi dân gian, mọi chuyện luôn trở nên mới mẻ và thú vị trong tai của Hoàng hậu.
Còn hôm nay, Hồng Trúc kể về một câu chuyện cười có thực mà hắn nghe được trong thời gian lang thang năm xưa, liên quan đến một cô gái trong lầu xanh. Có điều, do đang ở trong hoàng cung và người nghe kể chuyện là mẫu nghi thiên hạ, cho nên Hồng Trúc kể rất thận trọng, không dám nói ra những lời quá trực tiếp.
Nhưng Hoàng hậu nghe câu chuyện này, sóng mắt bỗng xao động, nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy khá thú vị, vội vàng ngáp một cái để che đi cảm xúc. Hoàng hậu đang ở trước mặt Hồng Trúc, đương nhiên Hồng Trúc không nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy thậm chí Hoàng hậu còn không ngăn mình tiếp tục kể. Chuyện này khiến hắn khá ngạc nhiên.
Dù sao hắn cũng còn trẻ, làm sao anh biết được cho dù là các quý nhân được coi là thiêng liêng và không thể xâm phạm, thực ra những thứ họ suy nghĩ trong đầu cũng không khác gì các vị phu nhân trong phố phường.
Sau khi kể xong câu chuyện, Hoàng hậu thở dài và nói: "Trẻ con trong dân gian thật quá khổ cực, nhưng qua đó cũng có thể thấy một số điều khác biệt."
Hồng Trúc cười ngượng ngùng nói: "Đúng là khổ, nương nương có thân phận cao quý cỡ nào, từ khi còn nhỏ..."
Sau đó đề tài rất tự nhiên dẫn đến cuộc sống thời ấu thơ của Hoàng hậu. Trong một khoảnh khắc Hoàng hậu bỗng hơi thất thần, nghĩ về Hoàng đế bệ hạ hiện tại, khi còn nhỏ, bệ hạ vẫn luôn là người biểu ca nghiêm túc thận trọng, dường như cũng có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, chỉ có điều sau này... sao lại trở thành như vậy?
Hoàng hậu lập tức nghĩ đến gia tộc của mình trong đêm đẫm máu ở kinh đô, tâm trạng bắt đầu trở nên bất ổn, tâm trạng dần chất đầy buồn đau và oán hận.
Hồng Trúc cẩn thận điều chỉnh cách nói chuyện, dùng khóe mắt nhìn lướt qua để quan sát tần suất Hoàng hậu nháy mắt, đẩy nội dung cuộc trò chuyện vào những món đồ chơi thời thơ ấu của Hoàng hậu.
Lúc này, trong lòng Hoàng hậu đang tự nhắc nhở mình không thể kể quá nhiều chuyện của mình với một nô tài. Nghe Hồng Trúc chuyển hướng đề tài, trong lòng Hoàng hậu buông lỏng, điểm lại vài món báu vật mà mình đã thuộc như lòng bàn tay.
Không biết đã qua bao nhiêu khúc cong, cuối cùng Hồng Trúc cũng thành công, không để lộ chút dấu vết nào mà vẫn khiến Hoàng hậu nhớ tới một mảnh ngọc năm xưa - một mảnh ngọc mà năm xưa Hoàng hậu mang từ nhà mình vào cung.
o O o