๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe lời nói của Hoàng đế bệ hạ, sắc mặt Diệp Hoàn không hề thay đổi, song hơi cúi đầu che đi sắc thái kinh ngạc trong con mắt.
Nhân vật nổi bật đột ngột vươn lên ở Khánh Quốc này, từ thiếu thời đã cãi lộn với phụ thân, tự mình đi xa tới Nam Chiếu. Nếu không nhờ sự che chở âm thầm từ hoàng cung, từ nam nhân trên ghế rồng này, nếu không nhờ những năm tháng trầm lặng rèn luyện ý chí kiên định, làm sao có thể nhẫn nhịn lâu dài rồi bùng nổ dữ dội như thế.
Chính những trải nghiệm ấy giúp Diệp Hoàn có được khả năng tự chủ vô cùng mạnh mẽ. Khi Hoàng đế bệ hạ nói hắn không địch lại được Thượng Sam Hổ, Diệp Hoàn đã để lộ một chút không cam lòng vừa đúng mực trên mặt. Thái độ không cam lòng ấy, thực ra là cố ý thể hiện.
Không bằng đại danh tướng thế hệ này Thượng Sam Hổ, đâu phải lời khó nghe. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng đế bệ hạ hết sức coi trọng, nếu biểu hiện quá đỗi vô cảm, thiếu đi khí thế và tinh thần cạnh tranh của người trẻ tuổi, chỉ sợ cũng không dễ ứng phó.
Nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn, vẻ quái lạ trong mắt Diệp Hoàn lại hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Không chỉ vì trước đó Hoàng đế bệ hạ chỉ ra một phần công trạng của hắn ở thảo nguyên Tây Hồ là nhờ Phạm Nhàn giúp đỡ; mà còn vì Diệp Hoàn kinh ngạc khi phát hiện, Hoàng đế bệ hạ đã đặt sinh tử của Phạm Nhàn ngang hàng với sinh tử của mình.
Phạm Nhàn là người ra sao, cả thiên hạ đều rõ. Mặc dù Diệp Hoàn thường ở biên cương Nam Chiếu ít dính dáng đến việc triều đình, nhưng mối quan hệ giữa Diệp phủ và Phạm Nhàn cũng rất phức tạp. Làm sao hắn có thể không âm thầm tìm hiểu vị quyền thần trẻ tuổi đã khiến muội muội thay tính đổi nết, vị đại nhân vật tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Khánh Quốc trong vài năm ngắn ngủi.
Diệp Hoàn bị kìm nén nhiều năm, bàng quan trước thiên hạ này nhiều năm, tự có khí phách tự tin trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cạnh những nhân vật vươn lên trong thiên hạ. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ vẫn để hắn ở ngoài biên cương yên ả nên thiếu một sân khấu thể hiện. Nay sân khấu ấy đã xuất hiện dưới chân, sau chiến công lớn ở Thanh Châu, hắn đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cái tên Phạm Nhàn, hắn vẫn có cảm giác quái dị.
Không phải ghen ghét, cũng chẳng phải ước ao, mà là cái lạnh mơ hồ ẩn hiện. Diệp Hoàn lạnh lùng nhìn kinh đô nhiều năm, luôn cảm thấy khó có thể thấu hiểu Phạm Nhàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ, vừa cảm thông, vừa khinh bỉ, thật sự rất phức tạp.
Dù vậy, Diệp Hoàn vẫn không cho rằng Phạm Nhàn là đại nhân vật có thể lay chuyển thiên hạ. Bởi vì hắn nghĩ, dù là ai đi nữa, kể cả bản thân mình, với tư cách là bề tôi cũng khó có thể đạt đến cảnh giới ấy. Sau khi tứ đại tông sư tan rã, cả thiên hạ ngoài hai đấng quân vương Nam Bắc ra, không còn ai có thể đứng trên vị trí đó nữa.
"Hay là ngươi cho rằng trẫm đã đánh giá hắn quá cao?" Hoàng đế bệ hạ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo trắng trong lòng, rõ ràng nắm bắt được tâm tư của người trẻ tuổi trước mặt. "Người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũng không sao, nhưng đôi khi dũng cảm thừa nhận mình không bằng người nào đó, đấy mới là kiêu ngạo thực sự."
Diệp Hoàn cung kính tiếp nhận lời dạy, cúi đầu hành lễ trong hoàng cung ngày càng tối tăm.
Hoàng đế bệ hạ nheo hai mí mắt lại, ánh sáng khiến lờ mờ nếp nhăn khóe mắt càng thêm vẻ tang thương, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, người có thể thoát khỏi sự khống chế của trẫm không ít, nhưng người có thể đứng vững, không lay chuyển trước trẫm lại cực hiếm. An Chi này, đương nhiên các ngươi không thấu hiểu bằng trẫm."
Lời nói ấy có lý, nhưng cũng hàm hồ. Đầu đông năm ngoái kinh đô biến động, Phạm Nhàn hành động táo bạo, diệt trừ quan viên phe Hạ chỉ trong một ngày khiến triều đình kinh hoàng, lại xông vào cung hành thích, bị kết tội làm phản...
Điều khiến các đại thần bất ngờ nhất là, tin đồn trong trà lâu chỉ ra rằng triều đình vẫn dốc hết sức truy bắt Phạm Nhàn và thích khách xâm nhập cung, có điều lại không hề động thủ với thế lực của Phạm Nhàn lan tràn khắp nơi!
Các cựu quan viên Giám Sát viện liên quan tới vụ ám sát ở kinh đô chỉ bị cách chức, không thẩm tra gì cả. Thế lực của Phạm Nhàn ở Giang Nam cũng không gặp phải đòn trả đũa nào từ hoàng cung. Hoàng đế bệ hạ vốn quyết đoán cứng rắn, đối với Phạm Nhàn lại trở nên khoan dung rộng lượng, thậm chí đến mức hồ đồ.
Không ai dám chỉ trích Hoàng đế bệ hạ, song nhiều người nghi ngờ. Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại nhân từ và khoan dung đến thế đối với kẻ phản loạn điên cuồng như Phạm Nhàn? Chẳng lẽ nơi này có uẩn khúc gì không thể nói ra?