๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuyền cuối cùng của Phạm Nhàn có thể dễ dàng đập thủ kiều của Diệp Hoàn! Dù chân khí bá đạo của Phạm Nhàn sau khi phá vỡ Lưu Vân tán thủ không còn mấy sức sát thương, nhưng việc bị đối phương đánh bại đả thương là sự thật không thể phủ nhận, đặc biệt là dòng chân khí cuối cùng tuôn trào mãnh liệt từ nắm đấm ấy càng khiến Diệp Hoàn nhận ra một thực tế: hiện tại mình thật sự không phải đối thủ của Phạm Nhàn.
Diệp Hoàn chưa bao giờ đánh giá thấp địch thủ, nhất là đối với nhân vật có tiếng tăm như Phạm Nhàn, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng thực lực Phạm Nhàn thể hiện hôm nay còn mạnh hơn truyền thuyết, mạnh hơn cả tin tình báo quân đội, vượt xa sự đoán trước đây của hắn!
Tiếng ho vang lên, Diệp Hoàn dùng tay áo lau vết máu vương trên môi, đôi mắt lạnh lẽo cực kỳ phẫn nộ. Hắn tức giận bởi vì cuộc đời quá bất công! Từ nhỏ hắn đã lang thang trong cát vàng Nam Man, tu luyện chăm chỉ hơn bất cứ ai mới có được thực lực siêu cường cửu phẩm thượng ngày nay, vậy mà dường như vẫn chưa đủ khiến Phạm Nhàn để ý!
Điều này không thể chấp nhận được! Phạm Nhàn cũng chỉ hơn mình vài tuổi, tại sao lại có thể tu luyện đạt cảnh giới cao đến thế? Thiên tài? Chẳng lẽ chỉ cần có thiên tài là có thể vượt qua chăm chỉ của mình hay sao?
o O o
Phạm Nhàn không biết vị tướng trẻ trong phủ Diệp gia tức giận ra sao, cho dù biết cũng khó mà thông cảm, bởi vì y hiểu rõ hơn ai hết mình tuyệt đối không phải thiên tài tu luyện võ đạo, chỉ là may mắn, ngoài ra còn khổ luyện và chăm chỉ hơn bất cứ ai.
Nói cho cùng, y và Diệp Hoàn cùng theo một con đường, chẳng qua Phạm Nhàn từ nhỏ đã tu công phu bá đạo, từ ngày đầu đã sợ chết, sống sót với áp lực với cảm xúc này, thế gian không ai sánh được, cho nên mới có được cảnh giới kỳ lạ ngày nay.
Đánh bại Điệp Hoàn nhưng không giết được, trong lòng Phạm Nhàn không hề tự mãn, vì lòng tự tin dựa trên thực lực cường đại đã khiến y vượt qua một phạm trù nào đó. Trận chiến hôm nay chung quy chỉ là dùng sức mạnh thực thế bại đối thủ, có vẻ đơn giản nhưng thực chất là phản phác quy chân, lựa chọn cực kỳ tuyệt diệu.
Y cúi đầu rời khỏi kinh đô dần náo loạn, im lặng trở về quán trọ. Sau đó thấy Ngũ Trúc thúc không ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà cúi đầu suy nghĩ.
Nhân loại tự hỏi, Thượng đế mỉm cười, nếu Ngũ Trúc suy nghĩ thì ai sẽ cười? Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, ho ra vết máu do chấn thương từ thủ kiều của Diệp Hoàn, nói với Ngũ Trúc: "Hắn biết ta đã về. Tối nay ta sẽ vào cung."
Dù biết nói những lời này không có nhiều ý nghĩa, nhưng không hiểu sao, Phạm Nhàn vẫn thường báo cáo mọi việc mình làm với Ngũ Trúc thúc, giống như câu chuyện hộc máu suốt đêm lúc ở trước cửa Tuyết Miếu.
Quả nhiên Ngũ Trúc không hề phản ứng, chỉ cúi đầu.
Đầu Phạm Nhàn cũng dần cúi xuống.
Đêm khuya dần, trong phòng khách sạn không thắp đèn, chỉ có một màu đen tăm tối và hai người.
o O o
Sáng hôm sau, khi trời mới vừa tạnh mưa, căn phòng của quán trọ đã trống không, ngọn nến chưa thắp vẫn nguyên vẹn, không rơi một giọt nước mắt nào để tưởng niệm hành động báo thù sắp bắt đầu và kết thúc.
Vừa qua nửa đêm, Phạm Nhàn đã thay bộ quần áo thái giám, lẻn vào bóng đêm trong thành. Trước khi rời quán trọ, y nhìn chằm chằm vào Ngũ Trúc thúc lần cuối, nhưng không cố gắng đánh thức, không mời đối phương cùng tham gia vào xung đột cảm xúc của nhân loại.
Dường như Ngũ Trúc cũng không để ý đến hành động rời đi của y, chỉ ngồi một mình chờ đến lúc bình minh. Ngay khi ánh sáng ló dạng, kinh đô cuối thu đầu đông, trời bỗng đổ mưa lạnh. Những giọt mưa lạnh buốt đập vào cửa kính trong suốt, nở thành những đóa hoa.
Đó không phải tuyết mà là mưa, nhưng khiến không khí càng thêm lạnh giá, mưa nhỏ li ti không dứt, rơi xuống mái ngói nhà dân kinh đô, trong hẻm đá xanh, cầu gỗ nhỏ trên dòng suối, vang lên nhịp điệu chậm rãi, du dương đẹp đẽ.
Tất cả nhà dân kinh đô phải ngâm mình trong cơn mưa se lạnh đều có cửa sổ. Từ khi Nội Khố phục hưng, giá thủy tinh trong nước giảm mạnh, phần lớn những cửa sổ này được làm bằng thủy tinh.
Vì thế, mỗi giọt mưa lạnh rơi xuống cõi nhân gian đều tạo nên những đóa hoa khác nhau trên tấm kính.
Ngũ Trúc phủ khăn đen im lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa hoa mưa nở rộ trên kính. Không rõ im lặng bao lâu, bỗng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên kính, như muốn chạm vào đóa hoa đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ, nhưng có phần bất lực khi bị tấm kính ngăn cách nơi này.
“Đây là kính.” Ngũ Trúc đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng, một mình nhìn ra cửa sổ, nói không chút cảm xúc: “Ta làm ra.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑