๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hôm nay Khánh Đế có lẽ đã bị bóng ma tử vong bao vây, nhưng ngài không hề thất bại, bởi vì cái chết của ngài thực ra đã được định đoạt từ lâu.
Trên đời không có thân thể vương đạo chân chính, những năm qua thân thể Hoàng đế bệ hạ luôn bị chân khí hung bạo quấy rối, không được yên ổn. Nhiều chuyện xảy ra trong năm vừa rồi khiến những luồng chân khí tìm được cách gây hại trong thân thể ngài, nhanh chóng phá hoại sinh khí, làm ngài già đi nhanh hơn. Nhưng Hoàng đế vẫn lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn bằng đôi mắt lõm sâu, không nói ra sự thật đáng sợ sẽ khiến đối phương kinh hoàng.
o O o
"Dù có chết, trẫm cũng phải giết ngươi, tên nghịch tử này." Hoàng đế ho hai tiếng, ho đến mức hơi cúi người xuống, trong tiếng ho có chút bất bình: "Giang sơn nhà họ Lý nhất định sẽ thống nhất thiên hạ, chỉ cần ngươi chết, dù con trai nào của trẫm lên ngôi, tương lai thiên hạ vẫn là của Đại Khánh."
Nam Kinh hừng hực ngọn lửa chiến tranh, chỉ là ngọn lửa để ép Phạm Nhàn xuất hiện, nếu Phạm Nhàn từ Thần Miếu trở về, trốn vào thiên hạ, Khánh Đế tìm y ở đâu? Nhưng nếu Phạm Nhàn không chết, cơ nghiệp thiên thu vạn đại của Nam Khánh sẽ không thành, dù Khánh Đế biết mình suy nhược cũng khó yên lòng.
Hôm nay chỉ là chuyện vua giết bề tôi, cha giết con. Nhưng không ngờ hoàng cung đảo ngược tình thế, trong cung điện vắng lặng, Hoàng đế đơn độc đối mặt với mọi thù địch.
Lúc này, Hoàng đế cảm thấy mệt mỏi, ngài im lặng nhìn Phạm Nhàn, bỗng nhận ra ý định giết con không mãnh liệt như mình tưởng. Tại sao? Có lẽ nguồn gốc sát ý của quân vương chỉ là cơn giận vì hành động phản bội của Phạm Nhàn, chứ không phải vì thiên thu vạn đại của Khánh Quốc.
Quân vương không kinh không mạch, con người vô tình vô nghĩa, một khi thất vọng nổi giận, một khi xúc động cũng chỉ là phàm nhân.
Hoàng đế bệ hạ đột nhiên cảm thấy nếu mình chết như thế này, chắc chắn sẽ rất cô độc. Những người thân ở dưới suối vàng, Thừa Càn, Thừa Trạch, Hoàng hậu, họ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng thế nào? Mẫu hậu dưới cõi âm có còn yên ổn không? Linh hồn nữ nhân ấy sau khi chết có còn nhìn mình bằng ánh mắt dường như ôn nhu nhưng thực chất xa cách?
Một nỗi cô đơn trống vắng chiếm lấy thân thể già cả của Hoàng đế. Ngài bỗng nhận ra, trong trận chiến cuối cùng của cuộc đời, ngài vẫn phải đối mặt với súng của cô ấy, người hầu của cô ấy... và con trai của ngài.
Hóa ra cả đời lăn lộn, cuối cùng vẫn phải chiến đấu với nữ nhân ấy. Nghĩ vậy, nụ cười bi thương hiện lên trên gương mặt Hoàng đế. Hay là ngài đã được định sẵn phải thua trong tay nữ nhân đó?
o O o
Bóng người vàng nhạt khẽ rung động, khẩu súng trong tay Phạm Nhược Nhược bị bàn tay còn nguyên vẹn của ngài giơ lên không trung, ngón tay siết nhẹ, chân khí hùng hậu trong cơ thể quân vương chảy vào chảy ra như nước sông hồ, sau một tiếng vang nhỏ, nòng súng bị bẻ cong một đoạn!
Chân khí Hoàng đế dâng trào, vết thương trở nên trầm trọng hơn, nhưng ngài chỉ híp mắt, lạnh lùng nhìn đống sắt vụn nằm dưới chân, giống như đang tra hỏi nữ nhân kia, rất lâu sau không nói lời nào.
“Phải chi Ngũ không bước chân vào nhân gian nữa thì tốt biết mấy.” Hoàng đế cúi đầu, bỗng thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Trúc ngồi dưới đất tựa vào chân Phạm Nhàn, lắc đầu rất khó nhọc.
“Thúc thúc đã quên rất nhiều chuyện.”
“Nhưng việc đã xảy ra thì vẫn xảy ra, một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại năm đó đã có chuyện gì rồi sẽ biết được một số việc, hắn... cuối cùng cũng sẽ đến giết trẫm.” Hoàng đế sắc mặt tái nhợt nhìn Ngũ Trúc đang ngây ngốc tại chỗ, im lặng như đứa trẻ, cố đứng dậy mà không được, bỗng nói: “Lão Ngũ, ngươi lại quên mất một số chuyện, thật là... hạnh phúc.”
Khi một nhân vật cường đại bắt đầu lảm nhảm như vậy, có nghĩa là ngươi đã già thật rồi, hay chỉ là hồi quang phản chiếu? Phạm Nhàn ngơ ngác nhìn Hoàng đế mất một cánh tay, đột nhiên cảm thấy trong ngực trống rỗng, run rẩy, cảm giác mọi chuyện hôm nay quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống thực.
Ánh sáng trong đôi mắt lõm sâu của Hoàng đế dần tắt ngúm, nhìn Phạm Nhàn nói nhỏ: "Không phải ngươi, cuối cùng vẫn chỉ là mẹ ngươi chiến thắng."
Ngài nhìn Phạm Nhàn với vẻ mỉa mai, không hề nản lòng, trái lại giống hệt vị quân vương hùng mạnh trước đây, cười nhạo: "Hạt giống của Tiểu Hoàng đế họ Chiến là của ngươi... Tính cách của Lão Tam ra sao ngươi cũng biết, tương lai dù ngươi làm gì, thiên hạ này vẫn là của Lý gia."
"Ngươi từng nói, sau khi chết mặc cho hồng thủy ngập trời, nhưng trẫm vẫn phải nghĩ tới." Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, nụ cười càng lúc càng rõ, càng lúc càng đầy vẻ châm chọc: "Mẫu thân ngươi chỉ muốn thay đổi tiến trình lịch sử, còn ngươi lại mộng tưởng ngăn cản tiến trình ấy, rõ là suy nghĩ điên rồ và ngây thơ."
Phạm Nhàn im lặng rất lâu, bỗng nói: "Thực ra cả ngài lẫn ta, trong lịch sử chỉ là những bọt sóng rất bé nhỏ."