๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Minh Thanh Đạt biết rõ gia tộc của mình đã mượn bao nhiêu tiền bạc từ Chiêu Thương tiền trang. Nếu trước đó Chiêu Thương tiền trang cũng tham gia đòi nợ và thanh lý tài sản, Minh gia chỉ có thể bán đất, bán nhà. Mặc dù có thể vượt qua lần này, nhưng gia tộc sẽ chịu tổn thất rất lớn... Nếu đối phương đã im lặng đến giờ, chắc chắn bọn họ không chỉ muốn xem chuyện cười của Minh gia, chắc chắn còn muốn điều gì khác.
Với những giấy nợ mà Chiêu Thương tiền trang đang giữ, đúng là bọn họ có quyền yêu cầu một số thứ từ Minh gia.
Đại chưởng quỹ khẽ mỉm cười, nói: "Minh lão gia tử, chủ nhân nhà ta muốn... hợp tác với ngài."
Hợp tác? Đôi mắt của Minh Thanh Đạt híp lại, ánh lạnh vừa lên lên đã nhanh chóng thu hồi. Tiền trang muốn hợp tác với thương gia, hợp tác kiểu gì? Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Không được."
Tuy hai chữ "không được" được phát ra nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý nghĩa quả quyết, không có chỗ cho người khác nghi ngờ.
Dường như đại chưởng quỹ cũng không ngờ Minh gia lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy, sau khi ngây người trong chốc lát lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Không được... cũng phải được."
Minh Thanh Đạt giật mình trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào đại chưởng quỹ bằng ánh mắt vừa thương tiếc vừa khinh thường, lạnh lùng gằn từng chữ từ kẽ răng: "Ngươi... đang dọa ta sao?"
"Không dám." Đại chưởng quỹ tiền trang điềm đạm nói: "Chỉ là một thỉnh cầu."
Minh Thanh Đạt lại chìm vào suy tư, hắn không hỏi đối phương dựa vào đâu mà dám đe dọa mình. Trong một năm qua, hắn đã mượn khá nhiều bạc từ tiền trang này, chuyện đó cũng đủ khiến đối phương nói năng tự tin hơn vài phần.
Đại chưởng quỹ bình tĩnh nói: "Đã làm ăn thì nói giọng làm ăn, theo tình hình hiện tại, chắc Minh lão gia ngài cũng hiểu, nếu như chúng ta ở vào điều khoản trong khế ước này để đòi bạc, vòng quay vốn liếng của Minh gia sẽ bị đứt đoạn, ngài lấy gì để chi trả khoản bạc tiếp theo Nội Khố? Vị Tiểu Phạm đại nhân kia đang chờ đến lúc ngài không trả nổi bạc... để có thể cắt đứt quyền buôn bán của ngài tới phía đông. Tuy Minh gia rất giàu có, nhưng... không thể bỏ qua danh phận thương nhân hoàng gia, cũng không thể bỏ qua lượng bạc chảy ra từ Nội Khố."
Minh Thanh Đạt im lặng, biết đối phương đã nói đúng chỗ yếu của mình, vấn đề lớn nhất hiện giờ của Minh gia chính là việc xoay vòng vốn dần trở nên khó khăn.
"Trên khế ước rút bạc đã viết rõ, chưa đến hạn, các ngươi đừng hòng lấy lại một lượng bạc nào." Chuyện đến nước này, Minh Thanh Đạt vẫn không hề bối rối, bởi vì hắn tự tin mình có đủ lực lượng.
Không ngờ đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang lại mỉm cười nói: "Ai nói chúng ta không thể lấy lại? Trên khế ước có ghi, nếu tiền trang này đồng ý lấy lại với giá thấp nhất, ngài buộc phải trả lại số bạc trong vòng năm ngày... Cho dù kiện đến kinh đô, chúng ta vẫn thắng, ngài vẫn phải trả bạc."
"Giá thấp nhất!" Minh Thanh Đạt đột nhiên đứng bật dây, trên gương mặt mệt mỏi để lộ vẻ không thể tin nổi, hạ giọng trầm trầm mắng: "Ngươi điên rồi à! Ngươi định để tổn thất tới ba phần mười à!"
Đại chưởng quỹ sắc mặt không đổi: "Nếu thật sự không thể hợp tác... cho dù phải chịu tổn thất ba phần mười số bạc, chúng ta vẫn muốn ngài trả tiền sớm."
Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn xác định xem người đối diện có bị điên hay không, giọng điệu hòa hoãn lại nói: "Nếu thực sự làm vậy, cho dù Minh gia có phải bán ruộng bán đất, cũng sẽ trả nợ cho ngươi, nhưng tiền trang các ngươi sẽ lỗ to..."
"Đây chính là minh chứng cho quyết tâm và thành ý của chúng ta." Đại chưởng quỹ ôn tồn cười nói: "Chủ nhân nhà ta vẫn làm việc trong lĩnh vực tiền trang, nhưng rất quan tâm đến chuyện buôn bán của quý quốc. Ngài ấy lại là người rất có tham vọng, muốn hợp tác với những bậc hào kiệt đương thời như ngài, vì thế kính xin ngài nể mặt cho."
Minh Thanh Đạt chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng hắn cũng hiểu. Hóa ra từ một năm trước chủ nhân của Chiêu Thương tiền trang đã muốn mượn dịp cho vay bạc để tham gia vào chuyện làm ăn của Minh gia, ván cờ này... được sắp đặt từ lâu thật.
"Chủ nhân của ngươi là ai?"
"Khi khế ước được ký kết, chắc chắn chủ nhân sẽ đích thân tới cửa để cảm tạ Minh lão gia."
"Nếu ta thật sự không muốn thì sao?" Minh Thanh Đạt đã lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Kể cả kiện tụng cũng được, Minh gia của ta luôn sẵn lòng phụng bồi. Dù sao, những số bạc này, ít nhất vẫn có thể trì hoãn một năm hoặc hơn."
"Thực sự trì hoãn được sao?" Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa: "Kiện tụng trước mặt Hoàng đế chỉ là trò cười. Dựa vào ba điều của luật dân sự trong luật pháp Khánh Quốc, chắc hẳn đại nhân cũng rõ, những vụ kiện tụng vay mượn dân sự ở nhân gian, nhiều nhất cũng chỉ đưa đến nha môn khu vực Giang Nam... kiện tới trước mặt Tiết Thanh đại nhân, ngài... có chắc là muốn làm như vậy không?"