๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong võ đạo tự có tôn nghiêm. Ám sát đến mức độ này đã trở thành đọ sức trong võ học.
Lúc này, lá cờ xanh đã bị ý kiếm cao minh và trầm ổn kia xoắn thành vô số mảnh nhỏ, hai chữ "Thiết Tướng" trên đó cũng trở thành những điểm đen nhỏ trên từng mảnh vải vụn. Người từng dùng cái tên Thiết Tướng, nay mang tên giả Vương Thập Tam Lang đang cầm cán cờ trơ trụi trong tay, nhìn về phía người áo đen cầm kiếm mang phong độ của bậc đại sư, chậm rãi cúi đầu đáp lễ.
"Mời."
Người áo đen cởi khăn che mặt, sắc mặt nghiêm túc, chòm râu dài mảnh khảnh bồng bềnh, tay nắm chặt kiếm, tập trung toàn bộ tinh khí thần vào thanh kiếm, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Với bản tính tự nhiên tiêu sái không sợ trời không sợ đất của Vương Thập Tam Lang, đột nhiên chứng kiến gương mặt của người này, cũng không nhịn được biến sắc!
Nếu là Phạm Nhàn ở đây, sau khi thấy rõ gương mặt người áo đen này, chắc chắn y sẽ lập tức quay người bỏ đi, không chần chừ một chút nào.
o O o
Vân Chi Lan, đệ tử đứng đầu trong Đông Di thành, đại sư kiếm thuật cửu phẩm - Vân Chi Lan!
Vương Thập Tam Lang nắm chặt cờ cán trong tay phải, con ngươi co lại, cực kỳ căng thẳng.
Hai sát thủ theo Vân Chi Lan bước vào sân sau của Chiêu Thương tiền trang cũng là cao thủ của Đông Di thành. Bọn họ thấy Vân Chi Lan vung kiếm đối đầu chính diện với kẻ địch bèn cung kính lui về phía sau. Trong tâm trí của họ, tuy người trẻ tuổi cầm cờ phía đối diện có tu vi sâu không lường được, nhưng chỉ cần hắn không phải Đại tông sư hoặc là loại kẻ biến thái như Phạm Nhàn của Khánh Quốc, thế thì chắc chắn không thể là đối thủ trước thanh kiếm của Vân Chi Lan.
Vương Thập Tam Lang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngài... thương tích đã lành chưa?"
Vân Chi Lan khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Các hạ biết ta?"
Mùa xuân năm ngoái, Vân Chi Lan một mình đến Giang Nam. Một mặt là âm thầm quan sát các nữ đệ tử của mình tu luyện; ngoài ra mục tiêu quan trọng nhất là tìm cơ hội ám sát Khâm sai khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn. Có điều, kết quả cuối cùng khá là đau đớn. Một vị đại sư kiếm thuật trong thế hệ này mà chỉ có thể ngồi trên thuyền đánh cá ở đằng xa nhìn Phạm Nhàn lên lầu một lượt, sau đó gặp phải phục kích từ Giám Sát viện.
Cho đến hôm nay, Vân Chi Lan vẫn không thể quên ánh kiếm đâm ra từ dưới nước như quỷ mị, âm thầm phát lạnh. Bởi vì luồng kiếm quang xuất quỷ nhập thần đó đã khiến hắn bị thương nặng nhất kể từ khi xuất đạo đến nay. Tuy nhiên, tin tức về thương tích của hắn luôn được khống chế nghiêm ngặt, rõ ràng triều đình Nam Khánh không muốn gây ra sóng gió ngoại giao. Vì vậy khi Vương Thập Tam Lang hỏi thương tích của hắn đã khỏi chưa, trong lòng Vân Chi Lan thoáng chút ngạc nhiên.
Vương Thập Tam Lang bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Ngài vốn là kiếm khách, sao lại đi làm kẻ cướp?"
Vân Chi Lan mỉm cười, phản bác: "Các hạ cũng vậy mà?"
"Cho dù ngươi giết hết tất cả mọi người ở Chiêu Thương tiền trang, đốt cháy những tờ khế ước này, cũng chẳng thể cứu vãn tình hình của Minh gia." Vương Thập Tam Lang thở dài nói: "Những gì lưu lại ở đây chỉ là bản sao, bản gốc chắc chắn không ở Tô Châu."
"Nếu bản gốc đang ở Đông Di Thành, đến ngày nó cũng sẽ biến mất." Vân Chi Lan chậm rãi nói: "Ta không biết các hạ thuộc môn phái nào, nhưng Minh gia quá quan trọng đối với Đông Di thành chúng ta, mong các hạ đừng ngăn cản."
Vương Thập Tam Lang nói: "Minh Thanh Đạt xong đời rồi."
Chưa kịp nói hết lời, người mặc áo đen luôn đứng yên lặng bên cạnh Vân Chi Lan đã mở miệng: "Sư phụ, người này đang cố kéo dài thời gian."
Vương Thập Tam Lang giật mình, nhận ra người áo đen trước mắt thật ra là một nữ nhân, giọng nói thanh thoát, không khỏi nghiêng đầu cười: "Tư Tư cũng đến à?"
Người áo đen giật mình, Vân Chi Lan cũng nhìn Vương Thập Tam Lang với vẻ tò mò, thở dài: "Không ngờ ngài lại hiểu rõ về môn phái của ta đến vậy... Đúng là rất tò mò, nhưng thời gian không còn nhiều, người của Tô Châu phủ sắp tới."
Hắn từ từ giơ kiếm lên, mũi kiếm khẽ rung, chỉ thẳng vào cổ họng Vương Thập Tam Lang.
"Ngươi không dám giết ta." Vương Thập Tam Lang nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì..."
Sắc mặt Vương Thập Tam Lang bỗng trở nên nghiêm nghị, chân trái lui về phía sau nửa bước, cột cờ màu xanh bỗng giáng xuống, tay trái lật lại nắm lấy cuối côn, tay phải đè xuống, mũi côn mang theo kình lực ép xuống!
Tiếng xé gió vang lên, lúc to lúc nhỏ, như một đường kiếm sắc nét trong không khí!
Kiếm ý thật cường đại!
.o O o.
Con ngươi Vân Chi Lan co lại, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc chủ nhân của Chiêu Thương tiền trang là ai?"
Vương Thập Tam Lang do dự trong chốc lát, thu hồi lá cờ xanh, mở miệng tạo một khẩu hình nhưng không phát ra âm thanh nào.