๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Minh tứ gia khẽ run rẩy, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo, một nụ cười cực kỳ hung ác: "Đại ca, ngươi nói ta không có mặt mũi gặp tổ tiên ư? Năm ngoái ta bị bắt vào đại lao Tô Châu, ngươi không những không cứu ta ra, còn phái người ám sát ta... chẳng lẽ huynh đệ như ngươi thì có mặt mũi đi gặp tổ tiên à?"
Minh Thanh Đạt nhìn chằm chằm vào mắt Minh tứ gia, đáp lời: "Tình huống lúc đó không thể không làm vậy..."
"Ta biết chứ." Minh tứ gia cười như phát điên: "Ngươi muốn cho giới sĩ tử Giang Nam đồng cảm với Minh gia chúng ta, do đó muốn ta chết trong lao ngục... Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không? Ta cũng là con cháu của Minh gia! Vì sao lại bắt ta chết? Vì sao ngươi không đi chết đi?"
Vì sao ngươi không đi chết đi?
Minh Thanh Đạt toàn thân run rẩy, quay đầu lại quá lên với Hạ Tê Phi: "Lật bài của ngươi ra xem nào! Mặc dù hai người lão tam và lão tứ do nhị di nương nương nuôi nấng đứng về phía ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa đủ!"
Hạ Tê Phi nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Trên tay Chiêu Thương không chỉ có ba phần mười."
"Không chỉ ba phần mười?"
"Đúng vậy." Hạ Tê Phi bình tĩnh nói: "Bấy lâu nay, Minh lão lục đã nợ bao nhiêu bạc ở ngoài, chắc ngươi cũng biết... Hắn là đứa con út được lão thái quân cưng chiều nhất, xưa nay ngươi luôn e ngại hắn, do đó đã hạn chế tiền bạc của hắn, nghiêm cấm hắn can thiệp vào sản nghiệp của gia tộc. Nhưng hắn ham chơi, là người thích tiêu bạc... Vì vậy hắn chỉ có nước vay mượn từ bên ngoài. Hắn không có sản nghiệp riêng, đương nhiên chỉ có thể sử dụng cổ phần mà lão thái quân để lại cho mình làm tài sản thế chấp."
"Lão lục?" Minh Thanh Đạt trợn đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi khoản thế nhưng chốt quyết định vận mệnh Minh gia lại bắt nguồn từ đệ đệ ruột thịt của mình. Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Minh lục gia đang sợ sệt liên tục lùi vào đám đông phía sau, ngơ ngác hỏi: "Lão lục... ngươi phát điên rồi à?"
Minh lục gia mặt mày như đưa tang, cúi người lẩn trốn phía sau đám đông, tránh né ánh mắt như muốn giết người của đại ca mình. Dưới uy thế của gia chủ Minh Thanh Đạt, đám nam nhân trong gia tộc đều bị ánh mắt hắn dọa lui nửa bước.
"Không phải hắn điên rồi, mà là tất cả mọi người trong Minh gia đều điên rồi." Hạ Tê Phi lạnh lùng bình phẩm: "Nhìn xem Minh Viên này đi, mỗi người trong đó đều có tâm tư riêng, bụng đầy toan tính... kể cả ta trong đó, tất cả những người mang họ Minh bẩm sinh đều mang tính ích kỷ và lạnh nhạt từ trong xương tủy. Lúc gặp hoạn nạn lớn, có ai nhớ đến dòng họ này? Nói đi cũng phải nói lại, nguyên nhân thất bại của Minh gia vẫn là do ngươi, ngươi luôn đề phòng mọi người trong gia tộc, nhưng lại không ngừng nhượng bộ trước áp lực từ bên ngoài... Hành động như vậy, sao lại không thất bại cho được?"
Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng
Minh Thanh Đạt bỗng nhiên cười ha hả, nhưng tiếng cười lại chất chứa nỗi tuyệt vọng và cơn thịnh nộ đến mức khó tả thành lời. Hắn chỉ vào Hạ Tê Phi nói: "Ngươi nghĩ rằng chiếm được năm thành cổ phần là có thể định đoạt mọi việc trong Minh gia sao? Đừng quên, trong sản nghiệp của Minh gia, còn có phần của trong cung và quân đội. Những gì ngươi có thể kiểm soát... vẫn chưa là gì cả!"
Lúc này, sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng Phạm Nhàn cũng mở miệng nhẹ nhàng nói: "Đó là cổ phần danh nghĩa."
Bốn chữ "cổ phần danh nghĩa" đã làm sáng tỏ tình hình.
Phạm Nhàn nhìn Minh Thanh Đạt như sắp rơi phát điên phát rồ, nói: "Cổ phần danh nghĩa, liệu có thể công khai mang ra kiện tụng hay không?"
Minh Thanh Đạt nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú tuyệt luân mà đáng ghét của Phạm Nhàn, nói: "Tiểu Phạm đại nhân, liệu ngươi... có dám nuốt hết cổ phần của Trưởng công chúa và Tần lão gia tử không?"
Phạm Nhàn đứng dậy, nhẹ nhàng nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi rồi nở nụ cười điềm đạm nói: "Nếu không dám nuốt, vì sao hôm nay ta lại đến đây?"
.o O o .
Trong một góc yên bình của Minh Viên, Minh Thanh Đạt ngồi lẻ loi trước bàn đọc sách. Gương mặt hắn đã mất đi vẻ tươi sáng, chẳng khác nào dầu mỡ bị đun khô, tiều tụy đến mức khó tả. Chiều nay, Hạ Tê Phi dựa vào cổ phần trong tay mình đã gạt phăng hắn khỏi vị trí chủ nhân Minh gia. Đồng thời, được quan phủ Giang Nam và Giám Sát viện đồng thời công chứng, hay nên nói là giám sát, tất cả sổ sách đã bị niêm phong, toàn bộ nhân viên trong Minh Viên đã bị thay đổi.
Chủ nhân đời trước của Minh gia, Minh Thanh Đạt đã ẩn nhẫn suốt một năm, còn bây giờ thậm chí hắn không thể truyền mệnh lệnh của mình ra ngoài. Tuy mới qua có nửa ngày, nhưng hắn biết một khi rơi vào hoàn cảnh này, việc mình bị mọi người trong Minh gia và dân chúng Giang Nam lãng quên chỉ là vấn đề thời gian.