๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Lúc đó Thái tử đang ở Quảng Tín cung." Diêu thái giám cúi đầu đến mức không thể thấp hơn.
Hoàng đế nhẹ nhàng đặt tấu chương lên bàn, suy tư, không tiếp tục lặp lại ba chữ "Ta đã biết" mà trực tiếp ra lệnh: "Gọi Hồng Trúc đến đây."
o O o
Hồng Trúc quỳ trước bệ hạ, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy. Ngay cả áo choàng bông trước người cũng bị rung thành từng gợn sóng.
Không phải hắn giả vờ mà thật sự bị dọa sợ - vốn tưởng rằng Tiểu Phạm đại nhân đã che giấu vết tích này một cách kỹ lưỡng, hôm nay nữa trông có vẻ hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Hắn nghĩ mình sẽ hoàn toàn tránh xa khỏi chuyện này, nhưng nào ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt, mình lại phải quỳ gối trước vị Cửu Ngũ Chí Tôn này.
Hoàng đế không nhìn hắn, mà hỏi thẳng: "Đông Cung chết mất một cung nữ à?"
"Thưa vâng." Hồng Trúc không dám do dự chút nào, muốn thể hiện lòng ngay thẳng và chân thành của mình, gì cố gắng ép hết sức lực vào phổi để trả lời một cách dứt khoát. Có điều, do luồng khí hơi mạnh, giọng hắn phát ra hơi nhanh, nghe khá khàn khàn.
Tiếng trả lời của hắn vang vọng trong ngự thư phòng, có phần chói tai và khó nghe. Hoàng đế nhíu mày một cách khó lòng nhận biết, nói: "Nhỏ tiếng một chút... kể lại tình hình lúc đó."
Hồng Trúc trung thực kể lại lý do vì sao Hoàng hậu lại nhớ tới mảnh ngọc kia, rồi sao lại bắt đầu điều tra trong cung, làm sao tìm ra được cung nữ đó, ai là người thẩm vấn, và cung nữ kia tự sát như thế nào.
Hoàng đế như đang chăm chú lắng nghe, nhưng lại như không nghe lọt chữ nào, ánh mắt luôn nhìn vào bức tấu chương, tùy ý hỏi: "Lúc cung nữ kia đâm vào trụ, ngươi có tận mắt chứng kiến không?"
"Thưa không." Hồng Trúc trả lời không chút chần chờ, sâu thẳm trong cõi lòng lại cảm thấy may mắn. Nếu không phải lúc đó Hoàng hậu có việc khác giữ hắn lại, chắc chắn lúc này câu trả lời sẽ không được tự nhiên như thế.
Ngự Thư phòng lại chìm vào tĩnh lặng, một lúc lâu sau Hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Trúc như cười như không, nói: "Sao hôm nay ngươi lại sợ sệt như vậy?"
Hồng Trúc nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt hết sức tự nhiên toát lên vẻ sợ hãi pha với cảm xúc tự trách, quỳ sụp xuống đất vừa dập đầu vừa ai oán nói: "Nô tài đã phụ thánh ân, không báo tin cung nữ kia tự sát kịp thời, nô tài đáng chết."
Hoàng đế ngây người, sau đó bất ngờ mỉm cười phán: "Trẫm sai ngươi đến Đông Cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương chứ không phải bảo ngươi làm mật thám. Mấy việc nhỏ như thế này, ngươi không cần báo cáo cho trẫm."
Hồng Trúc gật đầu như giã tỏi nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Một năm trước, hắn bị Hoàng đế vẫn luôn ưa thích và tin tưởng mình trục xuất khỏi Ngự Thư phòng đến Đông cung. Trong mắt người ngoài, rõ ràng là vì Phạm Nhàn đã bôi xấu hắn trước mặt Hoàng đế, nhưng chỉ mình hắn hiểu, Hoàng đế mượn lý do này để hắn vào Đông cung làm gián điệp, hơn nữa trong qua một năm qua, hắn đã thực hiện vai trò gián điệp của mình rất tốt.
Hắn tự an ủi mình chỉ thần hồn nát thần tính thôi, cố gắng tập trung tinh thần, ngay cả Hoàng đế cũng không biết mình thật sự là người của ai, thế thì run rẩy một chút cũng có sao?
Hoàng đế vốn đang định mở miệng hỏi thêm gì đó nhưng đột nhiên nhíu mày im lặng, thay vào đó hắn hỏi: "Một năm qua trong Đông Cung, Hoàng hậu đã đối xử với ngươi ra sao?"
"Nương nương đối xử vô cùng khoan dung nhân hậu, các nô tài đều tâm phục khẩu phục." Hồng Trúc nói câu này rất có nghệ thuật.
Hoàng đế mỉm cười, hạ giọng như lẩm bẩm: "Chỉ vì một miếng ngọc bội mà chết mất một cung nữ. Thế này... cũng coi là khoan dung nhân hậu à?"
Sau khi Hồng Trúc đi khỏi, Diêu thái giám lặng lẽ đứng bên cạnh Hoàng đế, chờ ý chỉ của bệ hạ. Hoàng đế im lặng một lúc lâu rồi đó mới nói: "Hồng Trúc nói không sai. Cái chết của cung nữ kia dường như thực sự không có vấn đề gì, chỉ có điều..." Hắn nở nụ cười nói: "Chỉ có điều quá trình này quá không có vấn đề."
Diêu thái giám cảm thấy đầu óc chấn động, hiểu ý của bệ hạ. Kể từ khi Khánh Quốc khai quốc đến nay đã có biết bao cái chết li kỳ xảy ra trong hoàng cung. Âm mưu và máu tươi có u ám khó tin đến đâu đi nữa, cũng có thể biện hộ bằng một lý do hợp lý, chẳng qua... Khi lý do quá đầy đủ và quá trình diễn ra quá tự nhiên, bản thân cái chết này lại càng đáng ngờ.
"Có một số việc, trẫm không tin, ngươi cũng không cần ghi nhớ." Hoàng đế nói một cách bình tĩnh.
Diêu thái giám lập tức quỳ xuống.
"Mời Hồng công công tới đây một chuyến."
Trong lúc lo sợ, Diêu thái giám không nghe rõ lời của bệ hạ và trả lời một cách vô ý thức: "Hồng công công vừa mới ra ngoài."
Hoàng đế nhíu mày, có vẻ không vui. Diêu thái giám lập tức tỉnh lại, nắm chặt vạt áo chạy ra cửa, lúc qua bậc cửa suýt nữa sẩy chân khi.
.o O o .