๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vì thế... mọi chuyện vẫn phải tận mắt xác nhận mới được." Hoàng đế nói: "Cứ nghỉ ngơi trước đi. Cho dù cuối cùng chuyện này ra sao cũng không được nói với mẫu hậu."
Hồng công công đáp lại một tiếng, lui ra ngoài. Trong lòng lão thầm hiểu, ngay cả với thân phận của mình, nhưng trong cung có nhiều chuyện vẫn không được phép nhìn thấy.
Cơn gió nhẹ thổi qua những kiến trúc của hoàng cung. Trong một khu vườn cách Quảng Tín cung không xa, Hoàng đế Khánh Quốc mặc chiếc áo vàng bước ra từ sau bụi cây, hơi cúi đầu, trong lòng cảm thấy có phần kỳ quặc. Rõ ràng Hồng Tứ Dương đã gây động tĩnh lớn như vậy, vì sao nó không chịu thu liễm một chút?
Có điều, một chút hoài nghi ấy sớm đã bị cơn thịnh nộ và cảm giác hoang đường trong lòng ông lấn át. Trong mắt Hoàng đế đầy vẻ thất vọng.
Vị nam nhân trung niên này không trở lại phòng ngủ, mà vẫn nghỉ ngơi trong Ngự Thư phòng.
Đêm đó, Hoàng đế suy tư rất lâu, sau đó hỏi Diêu thái giám đang phục vụ bên cạnh một câu rất kỳ lạ: "Có phải Hồng Trúc biết gì không?"
Diêu thái giám hốt hoảng lắc đầu, nhanh chóng khuyên nhủ vài lời. Hắn nhất định phải bảo vệ tính mạng của Hồng Trúc dưới sự giận dữ chưa bộc lộ của Hoàng đế, từ đó mới có thể gắng sức đảm bảo an toàn cho bản thân.
"Trẫm muốn giết hắn..." Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm muốn... giết tất cả mọi người trong cung này."
Sau đó, Hoàng đế bình tĩnh trở lại, ra lệnh bằng giọng điệu lạnh lùng đến dị thường: "Triệu Trần Viện trưởng vào cung."
Đang trong ngày đông mà Diêu thái giám đổ mồ hôi đầy đầu, như được xá tội, vội vã rời cung đi thẳng tới Trần Viên tìm vị đại cứu tinh kia. Hắn đi chưa được bao lâu, trong Ngự Thư phòng đã vang lên một tiếng động lớn, dường như là tiếng một chiếc bình quý giá cao năm thước bị người ta xuống đổ.
Không biết việc gì đã xảy ra mà khiến cho Hoàng đế Khánh Quốc vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng như băng giá trên Đông Sơn lại có phản ứng mạnh mẽ và tức giận đến như vậy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bên Hồi Xuân đường không có vấn đề gì chứ?" Trong Trần Viên, lão thọt ngồi trên xe lăn đã lâu nói với chiến hữu thân thiết nhất bên cạnh: "Ta không muốn mắc lỗi vào phút cuối đâu đấy."
Phí Giới mái tóc bù xù đáp: "Có vấn đề gì được chứ? Mặc dù Hồng Tứ Dương đích thân hành động, nhưng mỗi bước đi trong cung đều nằm trong tính toán của ngươi, bọn họ không thể tìm ra bất cứ nhược điểm nào."
"Tốt lắm," Trần Bình Bình nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, nếp nhăn trên khóe mắt của ông nở ra giống như bông cúc, sau đó từ từ mở mắt nói: "Ta đang suy nghĩ về một vấn đề, có nên làm cho Hồng Trúc biến mất hay không."
Đây là một vấn đề thật kỳ lạ. Lý do Hoàng đế bất chợt nghĩ đến điều này là vì trong lúc giận dữ, hắn vô thức hủy diệt tất cả những người có thể đoán ra được bí mật bê bối của hoàng thất, hơn nữa cũng lập tức phản ứng lại, không hề có ý định thực hiện. Thế thì vì sao Trần Bình Bình lại nghĩ đến việc sát hại Hồng Trúc?
Trần Bình Bình cau mày nói: "Tính đi tính lại, trong toàn bộ sự việc này, chỉ có duy nhất sợi dây Hồng Trúc có khả năng gặp vấn đề."
Phí Giới lắc đầu: "Tuy chúng ta đã tìm cách để Hồng Trúc chứng kiến chuyện đó, nhưng rõ ràng, không phải bệ hạ là biết thông qua tiểu thái giám này."
Hai câu đối thoại này làm sáng tỏ một chân tướng khiến người ta bàng hoàng, cũng giải thích về nghi hoặc lớn luôn ám ảnh trong lòng Phạm Nhàn mà y không biết hỏi ai.
Mặc dù Hồng Trúc là thái giám đứng đầu Đông Cung, nhưng dựa đâu mà hắn may mắn như vậy... hay nên nói là dựa vào đâu màh lại xui xẻo như vậy, phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa Trưởng công chúa và Thái tử?
Hóa ra... Ngay cả Hồng Trúc, cũng chỉ là một quân cờ mà Trưởng công chúa sử dụng từ đầu để tạo ra sóng gió.
"Chính vì vậy, ta mới cảm thấy tiểu thái giám này khó đoán." Chén Bình Bình nhíu mày nói: "Rõ ràng hắn là một cây đinh mà bệ hạ đặt ở Đông Cung, vì sao sau khi biết chuyện này lại không bẩm báo cho bệ hạ? Cho nên ta cứ nghĩ còn phải chờ thêm hai tháng nữa, mới có thể gợi ra chuyện này."
"Có thể là hắn biết nếu chuyện này được nói ra từ miệng hắn, hắn chết chắc." Phí Giới nói: "Kẻ có thể sống sót và thăng tiến trong cung, đương nhiên không phải là loại ngu dốt."
Trần Bình Bình đột nhiên mỉm cười: "Hồng Trúc có thể nhẫn nhịn, ta thật sự bái phục... Có điều cuối cùng bệ hạ cũng biết, rất tốt."
Phí Giới cũng cười, nụ cười mang chút u ám: "Ngươi có người nối nghiệp tốt, còn ta có một học trò xuất sắc."
Trần Bình Bình mỉm cười thỏa mãn, gật đầu nói: "Cho đến bây giờ vẫn chưa rõ hắn đã sắp xếp ra sao. Chỉ riêng điểm này thôi đã chứng minh rằng hắn tiến bộ không nhỏ."
Lão thọt này biết Hồng Trúc là tâm phúc của Hoàng đế, nhưng lại không biết Hồng Trúc là người của Phạm Nhàn.