๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng... vì sao? Thái tử cố gắng kiềm chế cơn hoảng sợ trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Diêu công công, ngài đang làm gì ở đây?"
Diêu công công lễ phép thi lễ một cái, cung kính bẩm báo: "Bệ hạ nghe nói trong Đông Cung có kẻ không giữ tay chân sạch sẽ, lo lắng cho Thái tử và Hoàng hậu nên đã cử tiểu nhân tới đây, đưa những hạ nhân này tới Thái Thường tự để tra thẩm."
Rõ ràng đây chỉ là một lý do vớ vẩn, Hoàng hậu và Thái tử liếc nhìn nhau một cái, cùng thấy vẻ bất an và nghi hoặc trong mắt đối phương. Cái chết của một cung nữ làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy được.
Hoàng hậu cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ sâu trong lòng, cắn răng nói: "Chẳng phải sự vụ trong cung luôn do bản cung quản lý à? Bệ hạ phải lo cho việc nước, sao lại để những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền tới người? Diêu công công... tên nô tài nào đã lắng miệng, kinh động đến bệ hạ?"
Diêu thái giám bình tĩnh đứng bên dưới, không đáp lại.
Thái tử thở dài và nói: "Nếu đó là ý của phụ hoàng, thế thì cứ dẫn đi thẩm vấn thôi."
Ngay sau nói xong câu này, đám thái giám và cung nữ đã tập trung ở Đông cung đều la hét thảm thiết. Tuy họ không biết số phận mình sẽ ra sao, nhưng rõ ràng họ biết Thái Thường Tự kia còn đáng sợ hơn cả thiên lao.
"Định đưa bao nhiêu người đi?"
"Tất cả." Diêu thái giám ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng đáp.
Hoàng hậu hít vào một hơi lạnh, khóe môi run rẩy một lúc lâu, cuối cùng phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ trong cung này không còn ai phục vụ?"
"Sẽ lập tức điều người mới đến phục vụ hai vị chủ nhân." Diêu thái giám cung kính nói, sau đó vung tay lên, chỉ huy đám thái giám và thị vệ bắt trói lấy mười mấy thái giám và cung nữ của Đông cung.
Trong lúc trói người, có kẻ hạ giọng xin tha, nhưng đám thuộc hạ mà Diêu thái giám dẫn theo không chỉ trói chặt mà còn bịt miệng họ lại.
Hoàng hậu nhận ra chắc chắn sự việc có vấn đề rất lớn, nhanh chóng quay đầu nhìn Thái tử với vẻ bất lực, muốn biết chân tướng qua ánh mắt của con trai mình. Có điều, lúc này sắc mặt Thái tử đã trắng bệch, dường như không biết nên ứng phó ra sao.
Ngay lúc Diêu thái giám và đoàn người chuẩn bị rời khỏi Đông Cung, Hoàng đế Khánh Quốc từ ngoài đi vào, khẽ nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì?"
Hoàng hậu thấy vậy vội vàng dắt thái tử tiến tới hành lễ, giọng điệu đầy bi ai: "Bệ hạ, chẳng lẽ ngài ý định biến chỗ ở của thần thiếp thành lãnh cung à?"
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt chán ghét, nhưng không hề nhìn sang Thái tử nói thẳng với Diêu thái giám: "Trẫm đã ra lệnh như thế nào?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến Diêu Thái giám sợ hãi đến nỗi quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục, rồi nhanh chóng quay đầu lại và thốt lên một câu gì đó.
Hoàng hậu và Thái tử đứng đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Sau đó, Hoàng hậu kêu lên thảm một tiếng rồi ngất lịm trong vòng tay của Thái tử.
Bởi vì...
Trong hoàng cung thần thánh nhất Khánh Quốc, bên ngoài Đông Cung rộng lớn nhất, đám thị vệ giơ đao trong tay lên, đột nhiên chém xuống.
Tiếng đao xé gió vang vọng, tiếng hét đau đớn vang lên trong mấy chục cái miệng, kèm theo đó là hàng loạt tá đầu người rơi xuống, một loạt thân thể không đầu xác co giật trên mặt đất. Máu tươi như mưa rơi khắp khoảng sân của Đông cung, mùi máu tanh xộc thẳng vào cung.
Hoàng hậu kinh hãi đến mức ngất lịm, còn Thái tử mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nhưng đột nhiên, hắn đưa ánh mắt quật cường và hung ác nhìn chằm chằm vào vị phụ hoàng của chính mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bầu trời dần sáng, áng mây dần dần tập trung bên trên kinh đô, biến ánh sáng mờ mịt thành bóng tối mênh mông. Phía sau hoàng cung, trong khuôn viên kiến trúc lộn xộn, những thái giám và cung nữ đang nghỉ ngơi lật người trong giấc mộng, nhưng có vài người trong số họ đã thức dậy từ sớm.
Hồng Trúc cố gắng xốc lại tinh thần, tát liên tục vào mặt mình, muốn dùng cử hành động này để giữ bình tĩnh. Hôm nay hắn không trực ở Đông cung, nên đã tránh được số phận bị các thái giám và thị vệ giết người diệt khẩu, nhưng dù ngồi trong gian nhà ở Hoán Y phường, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì .
Bên ngoài gian nhà đột nhiên vang lên tiếng động, tuy dù không đủ đánh thức những người đang say giấc nồng, nhưng lại khiến Hồng Trúc giật mình chạy tới cửa sổ. Trong tay áo, hắn nắm chặt một con dao tẩm độc mà Phạm Nhàn đã tặng để tự vệ, luôn sẵn sàng liều mạng với những kẻ tới giết người diệt khẩu.
Nếu cứ liều mạng như vậy chắc chắn khó tránh khỏi cái chết, nhưng Tiểu Hồng công công với bản tính quật cường của người đọc sách, chắc chắn không có chuyện bó tay chịu trói mà không hề chống trả .