๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Rất tốt... xem ra Phạm Kiến chết chắc rồi, Phạm Nhàn cũng phải chết... Có biết bao người ra đi cùng ta, ta còn quan tâm gì nữa?"
Đột nhiên Trưởng công chúa lại nhổ vào mặt Hoàng đế, giọng nói the thé: "Ngươi là quả nhân, Ngươi là người cô cô độc! Cứ giết ta đi, giết ta đi, ngươi không có con trai, ngươi không còn gì cả... ngươi chỉ là tên cô hồn dã quỷ."
"Thiên tử không cần bằng hữu." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Về phần con cái, nếu chúng dám tạo phản, đương nhiên trẫm có thể sinh thêm."
Bên ngoài Quảng Tín cung bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, âm thanh rất lớn, dường như người bên ngoài đang cực kỳ cấp bách.
"Cuối cùng... ngươi... vẫn không nỡ giết ta." Trưởng công chúa thở hổn hển, kinh ngạc nhìn Hoàng đế và nói: "Ngươi biết rõ ta chỉ đang trì hoãn thời gian, vì sao lại để mặc ta trì hoãn?"
o O o
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Ngươi đánh giá quá cao lòng kiên nhẫn của trẫm, còn trẫm đã đánh giá thấp lực lượng của ngươi trong cung..."
Trưởng công chúa nhìn Hoàng đế, thở gấp và nói: "Ta biết, ngươi luôn cho ta cơ hội, thật ra ta cũng luôn cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi không muốn giết ta, ta hoàn toàn... không nâng nổi dũng khí để hại ngươi... Vì cả đời này ta đã quen với việc ở sau lưng ngươi, muốn hoàn toàn đối đầu với ngươi không phải là chuyện dễ dàng, ta không muốn hại ngươi... Do đó, ta vẫn không ra tay."
"Nhưng ngươi đã khiến ta tuyệt vọng." Lý Vân Duệ thở hổn hển, sau đó mỉm cười dịu dàng: "Cho nên hãy giết ta đi, nếu ta còn sống, ta sẽ tìm mọi cách để giết chết ngươi."
"Không ai có thể giết chết ta." Hoàng đế bình tĩnh nói, sau đó bàn tay hắn dần dần vận sức. Mà lúc này, tiếng gõ cửa ngoài Quảng Tín cung đột ngột ngừng lại một cách kỳ lạ, trong mắt Trưởng công chúa lóe lên một tia sáng kỳ dị.
"Ngươi là muội muội của ta." Hoàng đế đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Trưởng công chúa, thì thào nói: "Cho dù rất không ngoan, nhưng ngươi vẫn là muội muội của ta."
o O o
Đây là lần cuối cùng Hoàng đế và Trưởng công chúa trò chuyện với nhau trên thế giới này.
Sau đó, cửa lớn Quảng Tín cung bị vài ánh đao trắng như tuyết phá vỡ. Sau tiếng loạt xoạt giòn giã, cửa cung ầm ầm sụp đổ, Hoàng Thái hậu với gương mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy hoảng loạn, được Hồng lão thái giám hộ tống và vài Hổ Vệ bao quanh, bước vào Quảng Tín cung.
"Hoàng nhi!"
Thái hậu nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt, la lên.
Trưởng công chúa với ánh mắt hơi mê man nhìn Hoàng đế gần trong gang tấc, phát hiện ra sau khi nghe tiếng la đó, khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười tự giễu.
Nhưng không biết nụ cười này đang mỉa mai ai.
Một đầu ngón tay, chậm rãi rời khỏi cổ họng đỏ bừng của Trưởng công chúa, giống như sợi dây leo độc bám trên cành cây mất dần sức mạnh.
Hoàng đế nhắm đôi mắt lại, mất khá nhiều thời gian để điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó từ từ rút tay về, quay lại, thoáng sửa sang lại vạt long bào bị Trưởng công chúa kéo xộc xệch, gương mặt không chút biểu cảm đón lấy mẫu thân của mình, nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, chúng ta trở về thôi."
Ánh mắt Hoàng Thái hậu dừng lại trên người Trưởng công chúa đang ngã quỵ dưới bức tường cung điện, vuốt ve phần cổ nóng rực của mình, không ngừng thở hổn hển, toàn thân run rẩy.
Hoàng đế nắm tay Hoàng Thái hậu chặt hơn một chút, nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu, chúng ta đi thôi."
Tuy lời nói mang vẻ dịu dàng, tuy biểu thị một loại nhượng bộ, nhưng vẫn tràn ngập uy nghiêm không thể cưỡng lại. Bàn tay Hoàng Thái hậu lại run rẩy, giọng nói cũng run run: "Hồi cung, mau chóng hồi cung."
Hoàng đế bỗng dừng chân trước cửa Quảng Tín cung, vẫn gương mặt bình tĩnh như thường nhưng lông khẽ mày nhíu lại, nói: "Trẫm cho rằng, con dân thiên hạ này đều là con dân của trẫm."
Mấy tên Hổ Vệ vừa xông vào cung, sắc mặt bỗng cứng đờ.
Vài tiếng gió thổi qua, đám Hổ Vệ theo sau Thái hậu kêu rên thê thảm, ngã xuống giữa vũng máu.
Hoàng đế kính cẩn đỡ Thái hậu rời khỏi Quảng Tín cung.
Hồng lão thái giám, đưa tay áo ra sau lưng, đi theo phía sau.
Cánh cửa Quảng Tín cung lại đóng lại, che kín tiếng thở dốc của Trưởng công chúa bên trong.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phiên triều hôm nay bị hoãn lại nửa canh giờ, thời gian mở cổng của mười ba cửa thành kinh đô cũng bị trì hoãn nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian nửa canh giờ này, trong Hoàng cung đã xảy ra rất nhiều sự việc, cũng đủ cho văn võ bá quan trong triều biết được Hoàng đế đã làm gì.
Cho nên, không một ai dám thật sự đến hoàng thành muộn lại nửa canh giờ, tất cả các đại thần vào triều đều ngoan ngoãn chờ đợi ngoài cổng Hoàng cung theo thời gian đã định trước.
Chỉ có điều hôm nay bầu không khí ở đây rất kỳ lạ, không một ai tụ tập nói chuyện phiếm, thậm chí cả việc hàn huyên dường như cũng trở thành một loại tội lỗi. Sự im lặng kỳ quái này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực.