๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này, hồ sơ đưa cho các đại thần không phải là những hồ sơ được truyền tay xem xét trên triều đình, mà là một số cơ mật thực sự. Vì thế, các đại thần không cần giả vờ biểu lộ ba loại cảm xúc kia nữa, bởi vì lần này ba loại cảm xúc đó là thật sự phát sinh từ sâu thẳm cõi lòng bọn họ họ.
Trưởng công chúa Lý Vân Duệ bán đứng thủ lĩnh mật thám Giám Sát viện Khánh Quốc đóng tại Bắc Tề, Ngôn Băng Vân!
Cấu kết với Minh gia, ngấm ngầm tổ chức hải tặc, cướp đoạt hàng hóa buôn bán của Nội Khố!
Âm thầm sai khiến thủy quân Giao Châu tàn sát trên đảo!
Sai khiến thích khách ám sát mệnh quan triều đình ngay trên đường phố!
o O o
Ngón tay cầm hồ sơ của Thư Đại học sĩ run rẩy. Tuy các quan viên ở đây đều biết Trưởng công chúa có quyền thế và dã tâm rất lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại lớn tới mức độ này, nhất là bốn tội quá rợn người đó. Năm xưa khi Nam Khánh và Bắc Tề đàm phán, người Bắc Tề đột nhiên tung ra một lá bài khiến Khánh Quốc bất ngờ trở tay không kịp, sự kiện này gây chấn động cả triều đình Bắc Tề, thủ lĩnh gián điệp bị bắt... hóa ra mọi chuyện đều do Trưởng công chúa tự tay sắp xếp?
Sự kiện năm đó gây chấn động quá lớn, rất nhiều đại thần vẫn nhớ rõ, nhất là sau đó ở kinh đô lại có một trận "bão giấy tuyết", mỗi từ trên giấy đều chỉ trích Trưởng công chúa, thậm chí ép Trưởng công chúa buộc phải rời khỏi kinh đô... Ngôn Băng Vân hiện đang là thủ lĩnh Tứ Xử Giám Sát viện, đây là chuyện mà các đại thần trong Ngự Thư phòng đều hiểu rõ. Ban đầu các vị đại thần chỉ nghĩ rằng đó là lời chỉ trích vô căn cứ, chưa bao giờ nghĩ đến nó lại là sự thật!
"Chuyện này... chuyện này..." Trong lòng Thư Vu đầy phẫn nộ, nhưng không thể phát ra lời nào.
Trong hồ sơ điều tra, từng chi tiết được mô tả rất tỉ mỉ mạch lạc rõ ràng, khiến cho các đại thần cho dù không muốn tin cũng thấy khó khăn. Đặc biệt là những nhân chứng về ba tội danh sau cùng hiện vẫn đang bị giam giữ.
"Có một tổ chức tên là Quân Sơn hội." Hoàng đế nhắm mắt nói: "Đó là thứ do Vân Duệ tạo ra. Mặc dù tiên sinh thu chi kia đã bỏ trốn, nhưng cuối cùng Hắc Kỵ vẫn bắt được không ít người. Về vụ ám sát dọc đường... hai tên thích khách kia giờ vẫn còn trong tù."
Hồ đại học sĩ trở nên bình tĩnh hơn một chút, tuy không hiểu vì sao Hoàng đế lại công khai đưa vấn đề của hoàng tộc lên mặt bàn như vậy, nhưng ông vẫn rất thành khẩn hỏi: "Liệu có thể nào... có gì đó không chính xác không? Dù sao, tất cả thông tin này đều được thu thập bởi Giám Sát viện."
Câu nói này rất rõ ràng, mọi người cũng nghe rất rõ ràng. Nếu những tội danh nghiêm trọng này thật sự chỉ vào Trưởng công chúa, thế thì trong tương lai, Khánh Quốc sẽ không còn có khả năng nào cho phép vị Trưởng công chúa điện hạ này Đông Sơn tái khởi. Có điều, mọi người đều biết từ khi Phạm Nhàn chấp chưởng Giám Sát viện, y đã âm thầm giao chiến sống mái với Trưởng công chúa từ trong kinh đô đến tận Giang Nam, đấu đá đến quên cả trời đất.
Nếu Trưởng công chúa thất thế, thì Phạm Nhàn và phe của y sẽ trở thành lực lượng nặng nhất trong triều đình.
Vì vậy, Hồ đại học sĩ mới có lời nhắc nhở.
Hoàng đế chậm rãi nói: "Đúng là mọi việc đều do Phạm Nhàn điều tra, có điều người trẻ tuổi này không sẽ không dùng mánh khóe vu oan như vậy... Lời khai của kẻ ám sát và chữ ký của tướng lĩnh thuỷ quân Giao Châu đều có, sổ sách cũng vậy, lời khai của người Minh gia cũng đã lấy được, không cần phải nghi ngờ thêm nữa."
Hồ đại học sĩ thấy Hoàng đế không nghe theo lời khuyên âm thầm của mình, biết chắc chắn trong lòng Hoàng đế đã có tính toán khác, cho nên im lặng trở lại.
"Cũng may là Ngôn Băng Vân chưa chết." Hoàng đế đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nói: "Nếu không, trẫm phải làm sao để đối diện với dân chúng Khánh Quốc. Cho dù là binh sĩ trong quân đội hay mật thám của Giám Sát viện, tất cả đều trang hảo hán vào sinh ra tửu vì Đại Khánh ta, nhưng lại bị những kẻ quyền quý bán đứng vì lợi ích cá nhân."
Giọng nói của hắn cất cao, mang đậm vẻ chán ghét: "Thật quá kinh tởm..."
o O o
Trong Ngự Thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, Hoàng đế mệt mỏi nói: "Nhưng dù sao Vân Duệ cũng là muội muội ruột thịt của trẫm. Nếu các vị đại nhân có gì oán trách, cứ trút giận lên trẫm."
Lời này vừa nói ra, tất cả các đại thần trong Ngự Thư phòng đồng loạt quỳ sụp xuống, liên tiếp hô không dám nhưng trong lòng đều cảm thấy quái dị tới cực điểm. Trưởng công chúa có thân phận cỡ nào, chẳng lẽ lại có ai dám thể ép Hoàng đế vận dụng luật pháp Khánh Quốc với vị công chúa này? Có điều... việc này xử lí trong cung chẳng tốt hơn à? Vì sao bệ hạ lại nhất quyết vạch trần cho đám người mình thấy... Trút giận? Trời đất ơi, bệ hạ kiếm đâu ra từ này?