๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngay lúc này, một ý chỉ được ban ra từ trong cung.
Mọi người đều chịu chấn động tới mức không thể nói nên lời. Tin tức này được đưa đến vương phủ, Nhị hoàng tử nghe xong ý chỉ cũng bất ngờ đến mức ngã từ trên ghế xuống đất, sau cơn vui sướng bất ngờ lại thấy vô cùng nghi hoặc, cuối cùng đầu óc tràn ngập khiếp sợ - vì sao lại như thế?
Ý chỉ viết rất rõ ràng: quốc chủ Nam Chiếu mới mất, bệ hạ đặc chỉ giao cho Thái tử Lý Thừa Càn thay mặt Thiên tử đi tuần, phong tước cho Nam Chiếu.
Nam Chiếu? Đây là quốc gia thuộc địa bị quân đội Khánh Quốc chinh phục bảy năm trước, nằm ở nơi hẻo lánh, có nhiều khí độc đường xá gian nan... cách xa ngàn dặm, đi lại cần ít nhất bốn tháng.
Tuy những năm qua Nam Chiếu luôn giữ thái độ an phận, luôn nghe theo lời Khánh Quốc, mối quan hệ giữa hai quốc gia cực kỳ sâu đậm. Quốc chủ Nam Chiếu tạ thế, đương nhiên Khánh Quốc phải cử người có địa vị tương đương đến để phúng viếng và dự tang lễ, nhưng... vì sao lại là Thái tử? Điều này hoàn toàn không phù hợp với lễ tế thông thường.
Vì sao không phải là Đại hoàng tử?
Vì sao không phải là Hồ Đại học sĩ?
Vì sao không phải là Phạm Nhàn?
Trong thời điểm nhạy cảm thế này, đột nhiên Thái tử bị phái đến Nam Chiếu xa xôi ngàn dặm, điều này mang ý nghĩa gì? Phải chăng đây là một hình thức lưu đày biến tướng?
Trưởng công chúa đã bị giam giữ, mọi người đều nghĩ chắc chắn người tiếp theo phải chịu xui xẻo là Nhị hoàng tử, không ai không ngờ nổi lại là Thái tử!
Chẳng lẽ cuối cùng bệ hạ cũng có ý định phế bỏ Thái tử?
Mặc dù những chi tiết nhỏ trong tình thế hiện tại chưa đủ để chứng minh phán đoán này, nhưng những quan viên gian xảo trong triều đình đã cảm nhận được những dấu hiệu bất thường. Có điều có thế nào họ cũng không thể hiểu được.
Bản thân Nhị hoàng tử chính là người có cảm giác khó hiểu nhất, hắn chỉ thấy toàn thân ớn lạnh. Vị phụ hoàng của hắn vốn luôn hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người, khiến người khác lạnh cả sống lưng, thủ pháp hành động như mây trôi trên bầu trời, luôn khó lòng đoán biết.
Vì thế, sau cơn khiếp sợ, Nhị hoàng tử càng trở nên nghiêm túc và thành thật với bổn phận hơn nữa.
Hai mươi ngày sau, Thái tử điện hạ với gương mặt trắng bệch, dưới sự bảo vệ ba tầng của một đội cấm quân, mười mấy tên Hổ Vệ, và Giám Sát viện; đi qua cửa nam của kinh đô, chậm rãi lên đường, tới Nam Chiếu xa xôi như vĩnh viễn khó lòng đến nơi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ở vùng Giang Nam cách kinh đô rất xa, ý xuân đã bao phủ Tây Hồ, trong trang viên của gia tộc họ Bành bên bờ Tây Hồ, sắc càng đậm. Những gốc cây xanh tươi phía sau trang viên đang vui vẻ duỗi eo, tham lam hút lấy hơi ẩm và ánh nắng dần trở nên ấm áp trong bầu không khí.
Nhưng chủ nhân của trang viên này lại không cảm thấy vui sướng, không hề có ý định duỗi lưng thư giãn. Y mang vẻ mặt cau có, đã đọc hết tất cả các báo cáo từ kinh đô gửi về trong thời gian gần đây, thậm chí xem cả những báo viền hoa của cung đình, nhưng vẫn không hề buông lỏng.
Cuối cùng y nhỏ giọng trao đổi với Sử Xiển Lập tuyến thông tin của Bão Nguyệt lâu, cuối cùng cũng xác nhận quỹ tích phát triển của mọi việc, đúng như trong những thông tin này đã nói.
Trưởng công chúa bị giam giữ trong một biệt viện ở phía tây thành, còn Thái tử điện hạ mang trên mình Thánh lệnh, đã lên đường đến quốc gia Nam Chiếu xa ngoài ngàn dặm.
Nhìn vào những sự kiện này, đây chính là hai kết quả trực tiếp của sự việc. Vì thế, vị chủ nhân trẻ tuổi của trang viên này không nhịn được bật ra tiếng thở dài, lắc đầu liên tục.
Sử Xiển Lập mặt tò mò nhìn y, hỏi: "Tiên sinh, tuy không biết vì sao bệ hạ lại nổi giận, nhưng sau sự việc này, Trưởng công chúa điện hạ không thể gây bất lợi cho ngài ở trong triều và ở Giang Nam. Chẳng phải đây là một chuyện rất tốt ư? Vì sao ngài lại ủ rũ như vậy?"
Phạm Nhàn liếc mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau lại nuốt những lời định nói trở lại, vung tay với vẻ chán chường, đáp: "Nói sau đi, ngươi nên nhanh chóng về Tô Châu trông coi Bão Nguyệt lâu."
Sử Xiển Lập đầu óc đầy hoang mang rời khỏi , Vương Khải Niên biết rõ căn nguyên trong chuyện này lắc mình bước vào. Hắn lẳng lặng đứng sau lưng Phạm Nhàn, chăm chú nhìn đại nhân lại đang xem xét vào tất cả tình báo từ kinh đô, không nói lời nào.
Bởi vì hắn hiểu vì sao Phạm Nhàn lại cảm thấy phiền não.
"Ta đã bỏ ra biết bao công sức để sắp đặt cuộc chơi như thế, nhưng cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy." Phạm Nhàn nói với vẻ bất đắc dĩ: "Lần này mạo hiểm quá lớn, nhưng kết quả... người phụ nữ ấy vẫn còn sống sót. Rốt cuộc là vì sao?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑