๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên gương mặt Vân Chi lan chỉ có vẻ cười khổ, trong lòng nghĩ thầm mặc dù phần lớn thời gian, cuộc sống của sư phụ đại nhân có vẻ rất "hoang đường", nhưng trên phương hướng vĩ mô sư phụ luôn sở hữu một lòng kiên nhẫn khiến người ta thán phục, trong một số chi tiết nhỏcu có những nét bút như thần - chẳng hạn như tiểu sư đệ.
Thế nhưng lúc này lời nói của sư phụ lại trở nên hoang đường. Chẳng lẽ sư phụ lại nghĩ rằng kinh đô Khánh Quốc xem ra chuyện đại sự cỡ này chỉ vì Hoàng đế và Trưởng công chúa Khánh Quốc ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, không ngần ngại làm mất mặt hoàng thất chỉ để diễn một vở kịch cho mọi người trong thiên hạ xem?
Dù thế nào Vân Chi Lan cũng không thể tin được điều này, nói mấy câu nêu ý kiến của mình.
Vị Đại tông sư ở Kiếm Lư đã im lặng, dường như cũng cảm thấy phán đoán của mình thực sự có vấn đề. Nhưng trong lòng lão, người Khánh Quốc, đặc biệt là hoàng thất Khánh Quốc, hiển nhiên là những kẻ xấu xa nhất, vô sỉ nhất, dơ bẩn nhất, dơ bẩn nhất, và giả dối nhất trên đời này. Bảo lão tin hoàng thất Khánh Quốc thực sự xuất hiện một khe nứt lớn như vậy, đúng là không phải là chuyện dễ dàng.
Trong tiềm thức của lão vẫn cho rằng, liệu có phải Khánh Quốc lại định gán tội danh gì đó cho mình hay không.
Cảm nhận này khiến lão vô cùng tức giận, cực kỳ rầu rĩ, nên có phần không chú ý lắng nghe những gì Vân Chi Lan đang nói.
Vân Chi Lan thân là đại đồ đệ đứng đầu của nhánh Đông Di Tứ Cố Kiếm, ngoại trừ hai lần được Trưởng công chúa mời hành động mà không thành công ra, còn lại phần lớn thời gian đều đại diện cho ý chỉ của sư phụ, phối hợp với thành chủ Đông Di thành, gắn liền với bình an của tòa thành này và tiểu quốc xung quanh. Đối với chuyện chính sự, hắn khôn khéo hơn vị Đại tông sư bị thế nhân gọi là ngu ngốc kia nhiều. Từ khi kinh đô Khánh Quốc xảy ra biến cố, hắn đã rất nhạy cảm nhận thấy dường như có một cơ hội có thể tranh thủ được đã xuất hiện trước mặt Đông Di thành.
Nếu như nắm được cơ hội này, uy hiếp lớn nhất của Đông Di thành có thể được tiêu trừ, không cần phải như gốc đại thụ dưới bức tường, liên tục làm vật tế trong cuộc đọ sức của giới quyền quý Khánh Quốc.
Đặc biệt là Trưởng công chúa không chết, sự thực này khiến Vân Chi Lan càng kiên định với phán đoán của mình, cực kỳ thành khẩn thuật lại một lần nữa với sư phụ của mình.
Trong gian nhà tranh lại im lặng, Tứ Cố Kiếm không nói gì thêm, trầm mặc liên tục. Một lúc lâu sau giọng nói kia mới chậm rãi cất lên: “Trước mắt không thể nhúng tay vào được, ai biết có phải cái hố hay không?’
Vân Chi Lan tỏ ý mình hiểu nhưng trong lòng lại cười khổ.
Hắn không hiểu nổi, vị kiếm khách vĩ đại trong nhà tranh kia, vị Đại tông sư ngu ngốc kia không chỉ sợ hãi trước sự hiểm độc của Khánh Quốc, mấu chốt hơn là nếu Đông Di thành muốn lợi dụng tranh đấu nội bộ Khánh Quốc thì cần có một thời cơ cực tốt, mà Khánh Quốc thân là cường quốc đệ nhất thiên hạ, loại thời cơ này không thể do người bên ngoài xây dựng, chỉ có thể chờ người của Khánh Quốc phát ra lời mời.
Bất luận là Tứ Cố Kiếm hay là Khổ Hà, đều là hai gốc đại thụ che trời bên ngoài Khánh Quốc, hai gốc cây này không thể dễ dàng cho thấy thái độ của mình, không thể tùy tiện múa lượn theo thế gió trong núi, bởi vì một khi bọn họ đi về một hướng, muốn trở lại không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Tiếp tục quan sát, xem xem rốt cuộc người Khánh Quốc muốn chơi trò gì."
Tiếng nói trong gian nhà tranh lại vang lên lần nữa, ra lệnh cho Vân Chi Lan, chỉ có điều lão không nói cho đồ đệ của mình, cho tới nay một số người ở Khánh Quốc có thể thông qua một số tuyến đường nào nào đó gửi tin tức quan trọng cho mình. Còn lão, hiện đang cân nhắc về những tin tức này.
"Vâng, sư phụ." Vân Chi Lan chuẩn bị đến phủ thành chủ bàn bạc, đột nhiên nghĩ đến một việc, quay lại nhíu mày nói: "Trưởng công chúa Khánh Quốc đã thất thế, có lẽ bên Phạm Nhàn an toàn. Để đề phòng có người phát hiện thân phận của tiểu sư đệ, có nên triệu hồi sư đệ về không?"
Đệ tử quan môn của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, vị Vương Thập Tam Lang cầm lá cờ xanh trong tay kia, luôn luôn là một nhân vật cực kỳ thần bí. Trong hai năm qua, kể cả cả Vân Chi Lan và rất nhiều người khác đều chỉ biết sư phụ rất yêu quý đứa trẻ này, nhưng chưa từng có cơ hội nhập vào trong nhà tranh xem bộ dáng của tiểu sư đệ ra sao. Mãi tới khi Minh gia và Chiêu Thương ở Giang Nam nảy sinh tranh chấp, Vân Chi Lan mới lần đầu tiên biết được hóa ra sư phụ đã cử tiểu sư đệ đến bên cạnh Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑