๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ sao?"
"Thiên hạ này... rốt cuộc là thiên hạ của Nam Khánh, hay là... toàn bộ thiên hạ?"
Lông mày của Bắc Tề Hoàng đế dần dãn ra, loáng thoáng nhận thấy được tình thế thật sự, khóe môi nhếch rất hiếm thấy, nở một nụ cười khá kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi đến quy thuận trẫm, trẫm sẽ phong ngươi làm thân vương, thế nào? Chắc chắn sẽ khá hơn ngươi làm tiểu công gia như hiện tại."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong căn đình trên núi, nụ cười trên mặt Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên tiêu tan, trở lại vẻ trầm mặc thường thấy khi ở một mình. Hắn lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, khi phụ hoàng vừa mới băng hà đã phải đối diện với lần thử thách khó khăn nhất trong đời. Mặc dù được Quốc sư Khổ Hà ra sức ủng hộ, Thái hậu bế hắn vượt qua khó khăn lần này, nhưng khởi đầu như vậy chắc chắn sẽ khiến cuộc đời đế vương của hắn trở nên cực kỳ trúc trắc.
Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân bất lợi, nhưng điều quan trọng nhất, đương nhiên là bí mật luôn giấu kín trong lòng hắn, trong lòng Thái hậu, trong lòng sư Quốc sư Khổ Hà, là bí mật vĩnh viễn không thể công bố ra ngoài.
Vì bí mật này, Hoàng đế Bắc Tề đã bỏ ra quá nhiều hy sinh, thay đổi tính cách quá nhiều đến mức có phần vặn vẹo. Hắn không thể có quan hệ thân cận với quá nhiều người, không thể quá thân mật với các tỷ tỷ của mình, không thể tự do muốn làm gì thì làm cái đó. Mười mấy năm qua, người bên cạnh hắn chưa từng thay đổi, việc tắm rửa cũng giống như đối diện với đại địch, phải phong tỏa nghiêm ngặt, nữ phi tần trong hậu cung vẫn luôn u oán...
Vì phân tán sự chú ý của Nam Khánh, vì để các đại thần trong triều đình cảnh giác một chút, hắn và mẫu hậu đã diễn rất nhiều vở kịch mẫu tử bất hòa trong rất nhiều năm qua, thực sự rất vất vả.
Hắn cũng không muốn gánh vác những điều này, nhưng đã đảm nhận rồi, thân là đời sau của Chiến gia, thừa hưởng lòng hùng tâm tráng chí của tổ phụ khi xưa chinh phạt thiên hạ, hắn cũng phải đảm đương thật tốt vai trò của chính mình.
Phải công nhận, những năm qua hắn đã làm rất tốt, không ai có thể tìm ra được nhiều sai sót từ vị Tiểu Hoàng đế này. Hắn đã dung túng và thậm chí còn âm thầm kích động Thượng Sam Hổ đột kích Thẩm Trọng trong đêm, tịch thu toàn bộ tài sản của Thẩm gia, kiểm soát chặt chẽ lực lượng Cẩm Y vệ trong tay hoàng thất. Hắn đã giam cầm Thượng Sam Hổ trong một năm để giảm bớt nhuệ khí của hắn, sau đó lại thả hổ khỏi lồng, ngăn chặn quân đội Khánh Quốc hùng hùng hổ hổ ở phía nam. Ngang ngược chèn ép trong quốc cảnh, cấu kết với Phạm Nhàn xuyên biên giới.
Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp... Hai năm qua, triều chính Bắc Tề dưới sự quản lý của hắn ngày càng trở nên gọn gàng và ngăn nắp, đặc biệt là vấn đề Giang Nam càng chứng tỏ vị Tiểu Hoàng đế này đầy mưu lược và xảo trá.
Cho dù người chủ quản Nội Khố Giang Nam không phải là nói, chắc hắn cũng có khả năng âm thầm lấy chút lợi ích. Nhưng trong lòng Hoàng đế Bắc Tề biết rõ, có nhiều cấp độ của lợi ích, dù có muốn thế nào, năm xưa hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc có thể thông qua Phạm Nhàn, mưu toan được nhiều lợi ích đến vậy cho triều đình của mình.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lan can, nhìn dòng nước trong xanh chảy ra từ khe núi, thở dài một tiếng, nhỏ giọng tự nhủ: "Nhưng vì sao ngươi lại làm thế? Vì sao ngươi lại trao những lợi ích kia cho trẫm?" Khoé môi của hắn nổi nở một nụ cười lạnh lùng và mỉa mai: "Con tư sinh của Hoàng đế Khánh Quốc... khác với phụ thân hắn được bao nhiêu?"
Trong những năm tháng học tập trở thành một vị Hoàng đế, đối tượng duy nhất mà Bắc Tề Hoàng đế có thể tìm thấy trong hiện thực đương nhiên chính là vị quân chủ cường đại của Nam Khánh kia. Hắn biết vị kia đồng hành lớn hơn mình một vai vế, là một nhân vật mang cả hùng tâm lẫn dã nhưng lại giỏi về ẩn nhẫn.
"Cuối cùng ngươi cũng sẽ già, hơn nữa đã già rồi..." Hoàng đế Bắc Tề khẽ cau mày, ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phương Nam xa xôi, nghĩ đến tin tức về tranh đấu trong hoàng thất Nam Khánh vừa được đưa về gần đây, nhẹ nhàng nói: "Cho như năm đó ngươi là một con sư tử dũng mãnh, đánh đến Đại Ngụy sụp đổ, đánh đến Đại Tề ta thoi thóp, nhưng dù sao ngươi cũng đã già, toàn thân toát lên mùi vị mục nát. Trẫm thật sự rất hi vọng ngươi có thể tiếp tục âm hiểm và thối nát như vậy, ép hắn tới đây với trẫm."
Mấy câu này như đang than thở về từng chi tiết trong lịch sử, lại như đang tăng cường lòng tin cho bản thân. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, tuy vị Hoàng đế Khánh Quốc kia mẫn cảm, đa nghi và khốn kiếp; nhưng lịch sử chỉ tin vào bản thân lịch sử. Và lịch sử đã chứng minh, giữa thiên hạ này, vị Hoàng đế Khánh Quốc kia mới là người chiến thắng duy nhất trong ba mươi năm qua.
Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, khóe môi hơi vểnh lên, lẩm bẩm tự nhủ: "Trẫm, hi vọng lần này ngươi có thể sống sót, để trẫm quang minh chính đại đánh bại ngươi trên sân khấu thiên hạ này."
.o O o .