๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiếng răn dạy liên tiếp khiến Phạm Tư Đồ cảm giác như trở lại kinh đô mấy năm trước. Khi đó hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cái thước sắt trong tay tỷ tỷ, lập tức chùn xuống, nghẹn lời một lúc lâu mới thì thào nói: "Dù sao thì... đệ cũng không thích Hải Đường."
Phạm Nhược Nhược thở dài nói: "Hải Đường cô nương đã âm thầm giúp ca ca bao nhiêu việc, đâu phải đệ không biết."
"Chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, người Bắc Tề ngoại trừ Trương Mặc Hàn đã chết, còn có mấy người là Thánh nhân chân chính không quan tâm đến ngoại vật cơ chứ?" Phạm Tư Đồ cười lạnh nói: "Tới giờ đừng nói tỷ tỷ bái làm môn hạ của Khổ Hà, đệ là ông chủ lớn hàng đầu trong Bắc Tề, nhưng nếu ca ca vô dụng với Bắc Tề, chỉ e chúng ta sẽ lập tức bị người khác giẫm dưới chân. Đến lúc đó, đệ cũng không hi vọng Hải Đường sẽ ra mặt thay chúng ta."
Phạm Nhược Nhược chân thành nói: "Quan điểm của ta trái ngược với ngươi."
Phạm Tư Đồ lắc đầu, một lúc lâu sau mới âm u nói: "Chuyện gì... cũng phía có thứ tự trước sau chứ?"
Phạm Nhược Nhược trầm tư một lúc lâu rồi mới chậm rãi gật đầu. Trong lòng cô lại cũng cực kỳ thương tiếc vị tẩu tẩu quen trầm mặc và chịu tổn thương kia, thừa nhận quan điểm này của đệ đệ. Chỉ có điều đột nhiên trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ hoang đường, nếu nói thứ tự trước sau... mình mới là người đến bên cạnh ca ca sớm nhất chứ? Có điều vận mệnh trêu ngươi... khóe môi của cô lộ vẻ cay đắng, lập tức đè nén cảm xúc không nên có này xuống, cùng đệ đệ lo lắng về vận mệnh của tẩu tẩu Lâm Uyển Nhi.
"Chắc chắn ca ca không phải loại người bạc tình bạc nghĩa đâu. Chẳng qua bây giờ tẩu tẩu đang kẹt giữa Trưởng công chúa và ca ca, thật sự không biết nên xử lý như thế nào."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Phạm Tư Triệt nhún vai, "Vấn đề then chốt bây giờ là tình hình ca ca ở phía nam."
"Ta thấy tối nay đệ mở tiệc lớn chiêu đãi khách khứa, còn tưởng đệ đã đắc ý quên mình."
"Trưởng công chúa sa sút, đương nhiên đệ phải lợi dụng cơ hội này kiếm thêm chút tiền." Phạm Tư Triệt nói: "Có điều trong triều đình hiện nay chỉ phe của đại ca độc bá, cảm thấy sẽ có chút vấn đề."
"Có lẽ đang nghĩ quá xa rồi, không thể gọi là độc bá, chỉ là đứng trước gánh gió lớn." Phạm Nhược Nhược mỉm cười nói: "Cho dù là việc nhà hay việc nước, hình như đều không phải là chuyện những người tha hương nơi đất khách như chúng ta có thể quan tâm đến."
Phạm Tư Triệt ngẩn người trong chốc lát, nghĩ thầm với thái độ thường ngày của tỷ tỷ, đáng lý phải là cực kỳ lo lắng cho an nguy của ca ca mới đúng, sao lại tỏ ra hờ hững đến vậy. Chưng hắn không dám chỉ trích tỷ tỷ, vô thức hỏi: "Là thơ của ai vậy?"
"Ca ca."
"Chẳng phải huynh ấy không làm thơ nữa à?"
"Là không làm trước mặt người ngoài nữa."
"Ừm... Chúng ta thực sự không quan tâm hay sao?"
"Chúng ta có thể làm gì?" Gương mặt của Phạm Nhược Nhược vẫn rất bình tĩnh, mang theo vẻ tin tưởng đối với huynh trưởng, "Huynh trưởng đã muôn phần cực khổ đưa chúng ta đến Bắc Tề, chính là không muốn để chúng ta dính vào những chuyện này. Nếu như chúng ta thực sự muốn tốt cho huynh ấy, thế thì nhất định phải sinh sống thật tốt ở nơi này, không nên để huynh trưởng phải lo lắng."
"Sinh sống cho tốt là như thế nào?"
"Làm ông chủ có vui không?"
"Cũng tạm được, tuy có đôi khi hơi phiền toái."
"Ngày mai ta sẽ tới y quán, ta cũng cảm thấy loại cuộc sống này rất vui vẻ... Ca ca từng nói, người sống trên đời, phải tìm những việc mình thích làm."
"Nếu chúng ta đã tìm được, thế thì phải cố gắng tiếp tục. Chúng ta sống càng an toàn, càng vui vẻ," Phạm Nhược nhược hạ giọng khẳng định. "Ca ca sẽ càng yên tâm, chúng ta cũng có càng có cống hiến đối với gia tộc."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đường từ Giang Nam đi thông đến Giang Bắc, có ba lối đi thuận tiện, nhưng dù đi như thế nào, luôn phải vượt qua dòng sông lớn trùng trùng điệp điệp kia. Hiện nay trong thiên hạ, không có những cây cầu bằng bê tông mà Phạm Nhàn từng biết, liền chỉ có thể dựa vào những chiếc đò không ngừng chuyên chở giữa hai bờ để duy trì giao thông bận rộn bên bờ sông.
Tam đại phường Nội Khố ở Mân Bắc, Chuyển Vận i ở Tô Châu, còn Tiểu Phạn đại nhân lại ở Hàng Châu, dường như việc kiểm soát Nội Khố trong tình trạng lỏng lẻo. Nhưng chỉ có những quan viên, thương gia có cơ hội tiếp xúc với bộ phận này mới hiểu được sau khi Giám Sát viện và nha môn Nội Khố bắt đầu liên thủ, việc kiểm soát các kho hàng rải rác ở Giang Nam và đường xá chuyên môn đã nghiêm ngặt đến mức độ nào.
Đặc biệt là tuyến đường phía Bắc kia, cố ý vòng qua phía Tây, vượt sông từ chỗ Sa Châu về phía Bắc, tiếp theo là vượt qua núi hoang ở phía Bắc sông, qua đồng cỏ ở Thương Châu, sau đó đi qua Bắc Hải, không ngừng đưa vào trong biên giới Bắc Tề quốc, rồi mang về cho Khánh Quốc khoản ngân lượng phong phú để mua sắm những thứ cần thiết.