๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu, đặt báo cáo của viện xuống. Từ khi Tiết Thanh bắt đầu dâng tấu, y đã trốn khỏi Tô Châu, chưa trở về Hàng Châu ngay, cũng không tới Ngô Châu, chỉ là hóa trang thành dân chúng bình thường, lên thuyền, theo bản năng muốn càng xa khỏi vòng xoáy chính trị này càng tốt.
Y cũng biết chuyện Nhị hoàng tử dâng tấu bảo vệ Thái tử, trong lòng nghĩ thầm lão nhị này cũng thực tàn nhẫn.
Y lại nghĩ về trận đại thắng ở Thương Châu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Trong mây chuyện chiến sự này, từ xưa tới nay y luôn dốt đặc cán mai, chỉ cảm thấy loại nhân vật đáng sợ như Thượng Sam Hổ, sao lại chịu thiệt thòi nặng nề như vậy dưới tay Yến Tiểu Ất? Mấu chốt nhất là tùy tiện khơi mào chiến sự là tội lớn, dân chúng và thần tử còn có thể vui mừng như đang xem kịch, nhưng sao Hoàng đế cũng vui vẻ như thằng ngốc vậy?
o O o
Đúng vậy, không phải Phạm Nhàn đang bỏ trốn thì là cái gì! Nói chung là đang trên con đường tránh xa Giang Nam, tránh xa kinh đô, và tránh xa trung tâm bão táp chính trị của Khánh Quốc. Bởi vì y biết rõ, cho dù tình hình kinh đô có thay đổi như thế nào, ý định của Hoàng đế kia đã quyết, không ai có thể ngăn cản việc phế truất người kế vị phát sinh.
Đã như vậy, bất cứ hành động nào của y cũng thành thừa thãi. Y còn thấy lo lắng lúc Hoàng đế tế trời, có thể sẽ kéo mình trở về kinh đô, đặt y trước mặt như một tấm khiên hình người - Thái tử bị phế truất, chắc chắn triều đình sẽ gặp nhiều sóng gió. Phạm Nhàn tính đi tính lại, cảm thấy chắc chắn Hoàng đế sẽ đẩy y vào va chạm với sóng gió, khôi phục ổn định cho triều đình.
Trong thời gian này, tâm trạng của y luôn mệt mỏi. Giống như những gì đã được nói trước đây, những vấn đề về cuộc đời chìm chìm nổi nổi trong đầu y, y không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện đó — y biết rõ, trong thời điểm này, mình trốn càng xa là càng thông minh.
Hơn nữa mỗi khi nghĩ đến việc Hoàng đế Khánh Quốc muốn đưa ra quyết định trong tòa Khánh Miếu thanh tịnh mỹ lệ kia, trong lòng Phạm Nhàn lại cảm thấy quái dị và khó chịu. Ngôi miếu ấy chính là nơi y và Lâm Uyển Nhi gặp nhau lần đầu, là nơi y và mình đính ước, còn giờ đây nó lại trở thành sân khấu của cuộc tranh giành quyền lực, thật sự khó chịu.
Vì vậy, y quyết định rời xa.
Lúc Yến Tiểu Ất dẫn đầu hàng vạn binh sĩ tinh nhuệ tiến hành tập kích ban đêm vào doanh trại Bắc Tề, Phạm Nhàn cũng lên một chiếc thuyền lớn trong ban đêm ảm đạm, rời Hàng Châu đi thẳng ra cửa biển. Y chuẩn bị di chuyển vòng quanh bờ biển phía đồng của Khánh Quốc, thực hiện một chuyến hành trình êm dịu.
Lần xuất hành này là tranh thủ trước khi ý chỉ của Hoàng đế tới nơi, cho nên không thông báo cho Tiết Thanh, hành động này rất kín đáo - Phạm Nhàn không muốn dính líu gì vào chuyện này nữa, nên y quyết định bỏ chạy rất kiên quyết. Nếu Hoàng đế Khánh Quốc phát hiện ra ý chỉ triệu tập của mình không tới tay người cần đưa tới, có lẽ vị Thiên tử này sẽ tức giận nhưng cũng không cách nào trách tội y.
Y là Khâm sai khu vực Giang Nam, thực ra không cần phải ngồi trong nha môn, chức vụ duy nhất cần ngồi trong nha môn là ở chỗ Nội Khố.Lần này, y giả trang xuất hành lấy danh nghĩa thị sát tuyến đường chính của Nội Khố. Có điều, điểm đến thực sự của y là Đạm Châu.
Y trở về Đạm Châu với hai mục đích. Một là đến thăm nãi nãi, có tin từ quản gia ở phủ đệ Đạm Châu nói sức khỏe của nãi nãi gần đây không được tốt, điều này khiến y rất lo lắng. Mặt khác, y muốn tham khảo ý kiến của nãi nãi về tình hình phức tạp của Khánh Quốc và thiên hạ trong tương lai. Từ nhỏ, y lớn lên bên cạnh tổ mẫu ở Đạm Châu, luôn được bà dạy bảo. Mỗi khi tình hình trở nên hỗn loạn và không kiểm soát được, y thường vô thức muốn nhờ nãi nãi chỉ điểm chỗ sai lầm.
Có lẽ tổ mẫu cũng không thể giúp được gì cho y, nhưng ít ra cũng giúp tâm hồn của y bình tĩnh trở lại.
o O o
Thuyền lớn vừa rời cửa biển, đón lấy ánh sáng mặt trời mới mọc ở phía đông, ra sức tiến về phía trước. Phạm Nhàn chỉ kịp thưởng thức cảnh sắc hùng vĩ giữa trời và đất trong phút chốc rồi nhanh chóng trở về trong khoang thuyền, ngồi cạnh một chiếc rương màu bạc tắng, nghiêng đầu bắt đầu đếm.
Trong nội dung báo cáo có ghi chép về đại thắng tại Thương Châu. Phạm Nhàn đếm đi đếm lại, không thấy có bất kì vấn đề gì với chiến thắng này, chỉ có điều thời điểm xảy ra cuộc chiến này hoặc cụ thể là một số trận đánh nhỏ có vẻ kỳ lạ – y nhíu mày. Những ngày qua, y đã bắt đầu sắp xếp: một khi tình hình ở Khánh Quốc ổn định, y nên xử lý như thế nào, liệu có nên nhường lại Giám Sát viện hay không, Hoàng đế sẽ sắp xếp cho y nhu thế nào. Có điều, khi suy nghĩ kỹ lại, ycảm thấy mình có vẻ nghĩ quá sớm.