๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Lúc này chạy về có lẽ vẫn kịp." Thật ra câu này chỉ là giả bộ. Y biết rõ nếu Hoàng đế vào Đạm Châu vào lúc này, chắc chắn đang có ý định rất quan trọng trong lòng, không phải chỉ nói vài câu là có thể trở về. Có điều mình là một thần tử, đặc biệt là cần phải ngụy trang thành một trung thần hiếu tử, có vài lời y nhất định phải nói ra ngay trước mặt.
Lão phu nhân cười nói: "Thế thì con đi đi, bằng không bệ hạ sẽ lâu lại sốt ruột."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười, nhưng không đi xuống ngay, mà lại cẩn thận truyền một luồng chân khí Thiên Nhất đạo vào trong cơ thể nãi nãi, kiểm tra tình trạng thân thể của lão nhân gia, để lại vài bài thuốc, lại tán gẫu với nãi nãi một lát, mãi đến tầm trưa lão nhân gia bắt đầu mệt, y mới kéo tấm chăn mỏng cho nãi nãi, rón rén xuống lầu dưới.
.o O o.
Xuống tầng một, trong phòng ánh mắt đám người Thượng thư bộ Lễ, Giám chính Khâm Thiên giám và Diêu thái giám nhìn Phạm Nhàn đều có chút kỳ quái. Những người này không ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại gan to như vậy, ở lại trên tầng hai bao lâu, để Hoàng đế bệ hạ chờ y nói chuyện cả nửa ngày.
Trên thế giới này, người dám để Hoàng đế Khánh Quốc chờ lâu như vậy, có lẽ chỉ có mình Phạm Nhàn. Trong lòng các vị đại nhân này, họ đều đang suy tư, bệ hạ đã sủng ái đứa con tư sinh này tới một mức độ vô cùng khoa trương.
Phạm Nhàn cúi đầu thi lễ với mấy người này một cái, mỉm cười hỏi: "Bệ hạ đâu rồi?"
Thượng thư bộ Lễ cười khổ một tiếng, đưa ánh mắt liếc ra ngoài, chỉ lối cho y. Diêu thái giám cố kìm tiếng cười dẫn Phạm Nhàn ra ngoài, nói: "Đang ở trong vườn đang ngắm hoa quế."
Đạm Châu nổi danh nhất chính là hoa trà, Phạm Thượng thư và Phạm Nhàn đều rất thích thứ này, hàng năm trong trạch viện đều gửi tới kinh đô, trong đó có một phần còn được dâng vào trong cung. Trạch viện này tuy không lớn, nhưng có một góc đã bị Phạm Nhàn ngăn cách từ nhiều năm trước, trồng một chút hoa quế để pha trà.
Đi tới góc ngoài khu vườn kia, Diêu thái giám khom người lui ra ngoài. Trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy có phần kỳ quái, tổng quản thái giám Ngự Thư phòng không hầu hạ bên cạnh bệ hạ à, sao lại rời khỏi? Vừa nghĩ đến đây, bước chân của y đã đi vào trong vườn, nhìn thấy Hoàng đế dưới gốc cây kia.
Còn có một ông lão bên cạnh Hoàng đế.
Phạm Nhàn thầm hít một hơi lạnh, chẳng trách Diêu thái giám không cần ở bên cạnh Hoàng đế, thì ra đã có một vị công công khác. Y đi lên phía trước, hành lễ với Hoàng đế một cái, đồng thời nghiêng người, cố gắng hết sức để giữ vẻ lễ phép mà không đường đột nói với vị thái giám kia: "Hồng công công mạnh khỏe."
Trước mặt Hoàng đế lại đi lấy lòng thái giám, đây vốn là chuyện tuyệt đối không nên phát sinh, nhưng Phạm Nhàn biết Hồng công công không phải người bình thường, Hoàng đế cũng dành cho hắn ba phần tôn trọng, mình thỉnh an, chắc không tính là gì.
Hồng Tứ Dương khẽ mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn một cái, không nói gì, lùi lại phía sau Hoàng đế.
Hoàng đế chuyển ánh mắt khỏi cây quế trong vườn, vỗ vỗ tay, quay đầu lại nói với Phạm Nhàn: "Nghe nói những gốc cây này là ngươi chuyển vào?"
Phạm Nhàn đáp: "Thưa vâng, khu vườn của trạch viện này không lớn, trước kia không trồng cây gì bên trong, trông cỏ vẻ vô vị. Đặc biệt là vào mùa xuân mùa hạ, bên ngoài cây cỏ tươi tốt, bên trong lại quá mức thanh tĩnh, cho nên đã di dời vài cây."
"Xem ra thằng nhóc nhà ngươi cũng thú vị đấy." Hoàng đế cười nói: "Năm xưa khi trẫm ở trong trạch viện này, cũng có cây, chỉ có điều đều bị mấy người bọn trẫm luyện võ đánh gãy."
Phạm Nhàn âm thầm líu lưỡi, y ở trong ngôi nhà này mười sáu năm nhưng hoàn toàn không biết năm xưa Hoàng đế cũng từng sống tạm ở ở đây, miệng của lão thái thái kia cũng kín tiếng thật.
Y bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện mà phụ thân và Tĩnh vương gia đã từng nhắc tới, năm xưa bệ hạ từng mang theo Trần Bình Bình và phụ thân đến Đạm Châu du ngoạn, lúc đó bệ hạ vẫn chỉ là một Thế tử không hề nổi danh. Mà chính là ở Đạm Châu này... bọn họ gặp được mẫu thân cùng Ngũ Trúc thúc. Như vậy tính ra thì lúc Hoàng đế ở trong khu nhà này cũng chính là... Ừm, thời khắc bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động?
Tản bộ trong vườn, nói chuyện phiếm câu được câu chăng với Hoàng đế, tâm trạng Phạm Nhàn dần dần trở nên nôn nóng, không biết nên tìm cơ hội nào mở miệng khuyên Hoàng đế tranh thủ thời gian về kinh, vẻ mặt bắt đầu có vẻ mất tự nhiên.
"Trẫm không phải cải trang." Dường như đoán được Phạm Nhàn đang suy nghĩ điều gì, Hoàng đế giễu cợt: "Sau khi trẫm rời khỏi kinh đô ba ngày, đã chiêu cáo thiên hạ, nên ngươi không cần phải quan tâm quá mức."