๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ vị Hoàng đế bệ hạ này đúng là quái thai, lòng tự tin vô cùng mạnh mẽ kết hợp cùng tính đa nghi cực kỳ nặng nề, tạo nên tính cách tự luyến đến mức cực đoan... Hoàng đế muốn chơi trò lôi rắn ra khỏi hang, không biết một ngày nào đó có chết vì cái tự luyến không. Vấn đề là mình không muốn làm vật chôn cùng.
"An Chi, ngươi phải biết, muốn nhìn rõ trái tim của một người thật sự rất khó."
Hoàng đế bất ngờ bộc bạch cảm xúc, không rõ đang nói về con trai mình hay là em gái mình. Sau câu cảm thán hiếm có này, gương mặt hắn đột nhiên nhuốm màu chán chường, những nếp nhăn trên dung nhan toát lên vẻ mệt mỏi không thể tả nổi.
Mệt mỏi chán chường này không phải là vẻ mệt mỏi mà hắn cố tình thể hiện trên ngai vàng cho các thần tử thấy, mà là một loại mệt mỏi thật sự, một cảm giác chán chường sinh ra từ sâu thẳm trong lòng.
Phạm Nhàn đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn gương mặt và thần sắc của Hoàng đế lão tử, trong lòng đã lướt qua không biết bao nhiêu ý niệm. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ mặt chân thực và đời thường như vậy trên gương mặt của Hoàng đế.
Nhưng mà loại tình cảm chân thật này lại giống như áng mây trên cảng Đạm Châu, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ra, che khuất những tia nắng chói mắt kia rồi lập tức tiêu tán, biến mất trên bầu trời xanh lam. Chỉ trong nháy mắt, trên gương mặt Hoàng đế đã không còn chút vết tích nào của lúc trước.
Còn lại, chỉ có sự tự tin và kiên nhẫn như ánh mặt trời vạn trượng, chỉ ngẫu nhiên lộ ra tâm trạng phàm tục sau đó lập tức trở lại vai diễn của một vị quân vương.
o O o
Chứng kiến cảnh tượng này, Phạm Nhàn cũng không khỏi cảm khái, thở dài: "Cái gọi là vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ cốt, biết người biết mặt không biết lòng. Ngày thường đối xử hòa nhã thì cũng thôi, ai biết một ngày nào đó có cầm hai thanh đâm thẳng vào ngực nhau không."
Rõ ràng Hoàng đế không quan tâm đối tượng cảm khái của Phạm Nhàn rốt cuộc là ai, chỉ là đang miên man suy nghĩ lại trong loại tâm trạng này. Hắn nhìn biển cả tới xuất thần, nói: "Có lẽ thế nhân đều cho rằng trẫm là người vô tâm vô tình, nhưng thực ra bọn họ đều sai rồi."
Phạm Nhàn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn bệ hạ, không nói tiếp.
Hoàng đế chậm rãi nói: "Trẫm đã cho bọn họ quá nhiều cơ hội, mong bọn họ có thể tỉnh ngộ, thậm chí đến tận bây giờ, trẫm vẫn đang cho bọn họ cơ hội. Nếu không phải có tình, sao trẫm phải bôn ba như thế?"
Phạm Nhàn thầm nghĩ, dụ dỗ và bức bách người khác phạm sai lầm để thử lòng họ, cứ nhìn Thái tử và Nhị hoàng tử khổ cực suốt mấy năm qua là thấy. Hoàng đế hành động như vậy, rốt cuộc là có tình hay là có bệnh?
"Cũng như mẫu thân của ngươi..." Ánh mắt Hoàng đế hơi híp lại, dường như cảm thấy mặt trời nhô lên từ đám mây kia quá chói mắt.
Trong lòng Phạm Nhàn thầm căng thẳng, cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ mà bệ hạ nói ra.
Hoàng đế nhìn y một cái, lại quay mặt sang, điềm nhiên nói: "Nàng có công lao xưa nay chưa từng có đối với Khánh Quốc, đối với trẫm, lại càng là... có thể về ân tình cao hơn cả trời. Thế nhưng một khi nảy sinh biến cố, nàng và Diệp gia của nàng lại trở thành quá khứ, bản thân phải chết thảm... Mà trẫm, lại vẫn kiềm nén giữ mà không bộc phát, mặc dù sau đó đền bù đôi chút, nhưng so với ân nghĩa của nàng, đúng là trẫm đã làm rất ít."
Phạm Nhàn hiểu rõ ý nghĩa trong những gì hắn nói, sau khi mẫu thân qua đời, Hoàng đế nhẫn nhịn bốn năm, mới bắt gọn hết vương công quý tộc liên quan đến việc này trong kinh đô, nhưng... lại không giết một số nhân vật rất quan trọng. Nếu coi đây là báo thù, thế thì báo thù này thật quá không triệt để.
Hoàng đế buồn bã nói: "Trẫm chưa từng nói, hai người kia cũng chưa từng hỏi, nhưng trẫm biết trong lòng bọn họ có phần không cam lòng, đều có lòng oán hận đối với trẫm..." Khóe môi hắn bỗng lộ vẻ tự giễu, "Nhưng trong chuyện này trẫm có thể làm gì? Chỉ có im lặng không nói một lời, thu Diệp gia về quốc khố, khiến họ Diệp trở thành kẻ phản quốc, đó chính là vô tình. Nhưng bảo trẫm giúp Diệp gia lật lại bản án, Thái hậu kia sẽ tự xử ra sao? Hay là... Trẫm phải phế bỏ, giết chết Hoàng hậu, mới xem như thật sự có tình có nghĩa?"
Điều rất kỳ diệu chính là, cho dù Hoàng đế nói đến điểm này, lời nói vẫn bình tĩnh như vậy, không có một chút kích động nào, khiến Phạm Nhàn đứng bên cạnh không khỏi khâm phục. Dư y biết “bọn họ” có lòng oán hận, đương nhiên là phụ thân Phạm Kiến và Trần Viện trưởng Trần Bình Bình.
"Thân là đế vương, cũng không thể nào ngao du tứ hải mà không có trở ngại gì..." Hoàng đế bình tĩnh nói: "Nếu trẫm thật sự làm như vậy, cũng sẽ trở thành người vô tình, hơn nữa toàn bộ triều đình sẽ trở thành thế nào? Trẫm nghĩ, nếu nàng còn sống, chắc chắn cũng sẽ đồng tình với cách làm của trẫm."