๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, báo chí cung đình được gọi là thứ vô dụng nhất của Khánh Quốc, do Đại học sĩ, Đại thư pháp - Phan Linh lão tiên sinh tự tay viết, phát đến các huyện các châu, chỉ do quan nha và giới quyền quý bảo quản. Nếu đưa ra thị trường, một tờ báo cung đình thường được bán với giá không ít bạc.
Năm đó khi ở Đạm Châu, y đã từng trộm báo chí trong trạch viện để đổi bạc tiêu xài, vì vậy cũng rất quen thuộc đối với tờ báo này. Y đã từng rất khinh thường những nội dung bát nháo trên "báo chí" này, thậm chí còn rất nghi ngờ về những đường viền hoa vẽ bên cạnh, mà không ngờ câu trả lời cho tất cả lại là...
Năm xưa mẫu thân của y muốn xem báo lá cải, muốn nghe tin tức bên lề!
Gương mặt Phạm Nhàn có vẻ kỳ quái nhìn Hoàng đế, cố gắng kiềm chế câu nói sắp sửa bật ra khỏi miệng. Y muốn nhắc nhở bệ hạ, cái gọi là tin tức bên lề, chỉ không phải là vẽ mấy thứ hoa hoét bên lề báo chí.
Hoàng đế không chú ý tới vẻ mặt của y, càng nói càng hào hứng: "Mẫu thân của ngươi rất hiếu kỳ về câu chuyện của Bình Bình năm xưa, vì vậy vào Khánh Lịch năm thứ tư, trẫm đã nhân lúc lão chó mực kia về quê thăm người thân, để cho báo chí cung đình viết thật hay. Nếu mẫu thân của ngươi có thể xem được, chắc cũng rất vui vẻ."
Phạm Nhàn cười ha hả, y cũng nhớ về chuyện này. mùa xuân Khánh lịch năm thứ tư, bản thân mình từ Đàm Châu đến kinh đô. Trong lúc đó ở kinh đô có hai chuyện lớn: một là cô con gái tư sinh của Tể tướng Lâm Nhược Phủ lộ ra ngoài sáng, đồng thời còn thông gia với Phạm gia; chuyện thứ hai chính là một trong những người biên soạn trong cung đình không sợ uy thế của Giám Sát viện, tiết lộ câu chuyện ngây thơ của Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình khi còn trẻ.
Cạnh biển, mặt trời dần dần lên cao, từ trước mặt dời đến sau lưng, khiến cho cái bóng của Hoàng đế và Phạm Nhàn thỉnh thoảng lại nhấp nhô trên mặt biển. Nước biển cũng theo đó góp vui, làm cho gợn sóng giảm bớt một chút, dần trở nên tĩnh lặng, cái bóng mơ hồ của hai người ngày càng trở nên rõ ràng.
Phạm Nhàn mỉm cười cúi đầu, nghĩ thầm bệ hạ cuối cùng thì cũng là phàm nhân, cũng như chính mình nhớ mãi không quên Khánh Miếu, hắn cũng nhớ mãi không quên Đàm Châu. Có lẽ trong đời này, chỉ có trên bến tàu ở Đàm Châu, bệ hạ mới nói ra nhiều lời như vậy.
Mà chính lần trò chuyện của quân thần như vậy, khiến cho Phạm Nhàn có thêm một chút hảo cảm đối với vị Hoàng đế này, nhận thức sâu sắc hơn, đồng thời cũng thêm nhiều phiền não hơn.
Y thở dài, đưa mắt nhìn ra biển, nghĩ đến phiền não trong lòng dẫu sao cũng chỉ là chuyện tương lai, mà phiền não trước mắt đã đủ đáng sợ rồi.
"Ngươi đang lo lắng điều gì?" Tâm trạng của Hoàng đế khá nhẹ nhõm, tùy tiện hỏi.
Phạm Nhàn suy tư một hồi lâu rồi mới nói: "Đề đốc thủy quân Giao Châu... Là con cháu Tần gia."
Hoàng đế chính thức xuất hành tuần tra, không biết cần phải có bao nhiêu nghi thức. Mặc dù xưa nay Hoàng đế Khánh Quốc nổi tiếng về sự giản dị, nhưng về mặt lực lượng phòng vệ, triều đình cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức. Đường bộ thì ngoài châu quân còn có cấm quân,, cộng thêm một số cao thủ và lão quái vật như Hồng công công, có thể nói là pháo đài bằng thép.
Còn trên đường thủy, mấy chiếc chiến hạm của thuỷ sư Giao Châu cũng đã lĩnh chỉ tới đây, chịu trách nhiệm canh phòng nguy hiểm trên biển. Lúc Phạm Nhàn nói những lời này, con mắt y híp lại nhìn chằm chằm vào mặt biển, nhìn chằm chằm vào những con thuyền do thuỷ quân Giao Châu phái tới hộ giá.
Gương mặt Hoàng đế bình tĩnh, tựa hồ không để ý đến lời nhắc nhở của Phạm Nhàn, nói: "Thể nào cũng có ngày trẫm đòi lại công bằng trong chuyện sơn cốc cho ngươi, nhưng Tần lão tướng quân là tảng đá vững chắc của quốc gia, đừng nghi ngờ. Ngươi đã điều động Hắc Kỵ tới, trong vòng trăm dặm không cần lo lắng, sao phải suốt ngày bất an như chó nhà có tang."
Lúc này Phạm Nhàn mới nghĩ đến một thân phận đã lâu không dùng của bệ hạ, chính là danh tướng dẫn quân, cười một tiếng nhận lệnh, không nói thêm lời nào.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, một đội ngũ rời cảng Đạm Châu. Đã là thánh thượng giá đáo, đương nhiên trận thế không giống bình thường. Mặc dù chưa dùng hết các kiểu nghi thức, nhưng đội ngũ từ trước kéo ra sau trải dài gần ba dặm, người đi đông đúc, bảo vệ chiếc xe ngựa cỡ lớn chính giữa kia, thanh thế trông rất kinh người.
Dân chúng Đạm Châu thành quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu cáo từ Hoàng đế bệ hạ rời khỏi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cũng là duy nhất một lần bọn họ được nhìn thấy Hoàng đế. Thân là con dân Khánh Quốc, không ai muốn bỏ qua.