๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hiện nay, ai cũng muốn hành động, nhưng không ai có đủ năng lực và can đảm để làm người đầu tiên ra tay." Ông lão mỉm cười, đẩy xe lăn từ bên bức bình phong màu đen tới và nói: "Dục vọng khiến bản thân diệt vong, cũng khiến bản thân điên cuồng... Trưởng công chúa đã điên đủ rồi."
Ngôn Như Hải nở nụ cười, hiểu ý của Trần Viện trưởng, nói: "Nhưng ngài đang ở kinh đô, cho dù cô có ý định gì, cũng phải chờ thông tin từ phía kia."
Trần Bình Bình cười nói: "Bệ hạ vĩ đại của chúng ta... chắc chắn sẽ mang tới một bất ngờ cho Trưởng công chúa. Còn tin tức mà cô ta đang chờ, có lẽ sẽ mãi mãi không thể chờ được."
"Nhưng năm ngàn tinh binh Yến Tiểu Ất thì sao đây?" Ngạn Như Hải cau mày, "Ta vẫn không hiểu được điểm này, cho dù đã mạo hiểm đưa năm ngàn binh sĩ này vào quốc cảnh... nhưng làm sao hắn có thể vận chuyển họ tới chân núi Đại Đông sơn?"
“Trong chuyện Thương Châu lần này Yến Tiểu Ất đã hành động cực kỳ khéo léo, nhưng không ngờ vẫn bị Ngôn Băng Vân phát hiện ra sơ sót." Trần Bình Bình tán thưởng nói: "Đứa trẻ này đúng là không tệ."
Ngôn Nhược Hải cười khổ: "Thường ngày luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khi đại sự lâm đầu, hắn vẫn cảm thấy bất an."
"Hắn không phải là chúng ta, không biết bệ hạ đã sắp đặt như thế nào." Trần Bình Bình thở dài, "Cho nên mà nghi ngờ chúng ta cũng là chuyện bình thường."
"Sau này... làm sao giải thích với trong cung?"
"Từ đầu bệ hạ đã không muốn đánh rắn động cỏ, đương nhiên trong viện không thể phản ứng quá sớm đối với hành động của Yến Tiểu Ất..." Trần Bình Bình ho hai tiếng, nghĩ trong lòng, sau này có việc gì không mới là điều cần quan tâm.
Ngôn Nhược Hải đi rồi, ông lão ngồi trên xe lăn theo thói quen đẩy xe lăn tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp vải đen, môi hắn nhẹ nhàng cong lên, nghĩ thầm từ các nước chư hầu của Đông Di thành, đi xuyên qua dãy núi, vượt qua Đạm Châu để đến Đại Đông sơn, đúng là có một con đường bí mật. Ông biết, bệ hạ cũng biết, nhưng theo tình hình hiện tại, có vẻ bên Trưởng công chúa cũng biết.
Cho dù có đến năm ngàn người, cũng chỉ đủ sức bao vây quanh ngọn núi, tối đa chỉ có thể kiểm soát thông tin của nhóm người tế trời. Trong toàn bộ sự việc này, điểm then chốt duy nhất có lẽ vẫn là trên ngọn núi kia.
Trần Bình Bình nâng tay phải khô cằn gãi nhẹ lên mái tóc hoa râm, thầm nghĩ có lẽ mình đã bỏ sót điều gì đó. Thằng nhóc Phạm Nhàn giờ đã chạy lên đỉnh núi. Hi vọng y mạng lớn một chút, đừng đánh mất tính mạng vô tội trong trận tai ương kinh thiên động địa sắp tới.
Bệ hạ đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho Trưởng công chúa và Diệp Lưu Vân, liệu Trưởng công chúa có chuẩn bị điều gì bất ngờ cho bệ hạ hay không?
Trần Bình Bình nghiêng đầu, mệt mỏi dựa vào xe lăn, cảm nhận hơi thở của cuộc sống dần dần mất đi trong cơ thể mình. Có điều, những hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến ông phấn khích, cứ như đã tìm lại được một số yếu tố mà trong quá khứ ông từng say mê và phấn khích vì nó .
Cảm giác phấn chấn trong tâm hồn khiến ông bắt đầu ho. Dù việc tuy cơn ho mang lại cảm giác sảng khoái, nhưng nó cũng khiến cho lồng ngực ông đau nhức từng cơn. ông vô thức bấm vào chuông ẩn trên bàn, nhưng phát hiện ra người mở cửa vào không phải là Phí Giới.
Lúc này, ông mới nhớ ra, Phí Giới đã theo ý muốn của mình rời khỏi vùng đất Khánh Quốc đầy thị phi này. Bây giờ, chắc lão ấy đã đến Tuyền Châu, chuẩn bị cho cuộc sống nơi hải ngoại mà lão độc vật kia mong muốn từ lâu.
"Ho khan một chút, tìm ít thuốc uống." Trần Bình Bình nhẹ nhàng mỉm cười nhìn thuộc hạ vừa bước vào, ân cần nói. Nếu có thể sống thêm hai năm, tất nhiên phải chọn sống thêm.
Thuộc hạ này ngạc nhiên như được ban ơn, lập tức nhận lệnh ra ngoài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giống như suy đoán của vị Hoàng đế ở trên ngọn núi, chỉ cần Trưởng công chúa Lý Vân Duệ không chết theo cách vật lý, thể nào cô ta cũng tìm được lực lượng ẩn giấu ở kinh đô. Lúc này, Lý Vân Duệ đang bị giam giữ trong một biệt viện của hoàng thất, bên ngoài có người của Giám Sát viện canh gác, nhưng cuộc sống của cô ta vẫn vô cùng xa hoa.
Điều người ta không ngờ tới là vị sĩ mưu sĩ Viên Hoành Đạo vốn đã trốn khỏi kinh đô nhiều tháng trời, giờ đây lại xuất hiện trong biệt viện. Hắn ta đang ngồi trước mặt Trưởng công chúa, mọi người đều không biết Trưởng công chúa đã làm gì để đưa hắn vào đây.
"Bệ hạ đang nghĩ gì, thật ra ngay cả người mù cũng nhìn ra được... Nhưng bản cung không biết rốt cuộc lòng tin của hắn đến từ đâu."
Lý Vân Duệ vẫn duyên dáng như xưa, đôi mắt vẫn quyến rũ đa tình, nhưng chỉ những ai thực sự tinh ý mới nhận ra , tinh thần nữ nhân này đã có một chút thay đổi nho nhỏ. Dưới vẻ đa tình ấy là một vệt lạnh lùng khắc sâu trong trái tim.