๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thi thể đầy đất, máu tươi đầy rừng.
Chưa được mấy hiệp mà phản quân đã đánh tan được cấm quân, thu được thắng lợi ban đầu, phong tỏa đội ngũ cấm quân trong phạm vi nửa dặm xung quanh môn Đại Đông sơn. Mà vào lúc này thế công của phản quân đột nhiên dừng lại, chỉ thỉnh thoảng có mũi tên bắn lén, lạnh lùng giết chết những cấm quân có ý đồ đột phá vòng vây.
Thỉnh thoảng tiếng tên bắn vang lên, khiến cho khu rừng dưới chân núi trở nên càng thêm tĩnh mịch, yên lặng như chết.
.o O o .
Đột nhiên, một người toàn thân đẫm máu đứng lên từ trong đống xác chết. Giữa một đêm trăng như thế này, trong cảnh tượng tựa chốn Tu La lại đột nhiên xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy, quân sĩ cả hai bên đều khiếp sợ, có điều lại lập tức chết lặng. Đã chết bấy nhiêu người, sao còn sợ hồn ma quấy phá?
Tiễn thủ thân binh do Yến Tiểu Ất đích thân dạy bảo khẽ rung ngón tay, mười mũi tên bắn ra, mỗi mũi tên đều nhắm vào một điểm khác nhau trên thân thể người người đầy máu kia, bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, thê lương đến cực độ, khiến người kia không cách nào tránh được.
Đây là quân lệnh, nghiêm cấm bất cứ ai phá vòng vây, cho nên mỗi khi phản quân tập kích một người thì phải bảo đảm người sẽ chết. Bất ngờ phát hiện có người bước ra từ đống xác chết, các cung thủ vô thức bắn tên, nghĩ thầm ngươi còn chưa chịu chết ư?
Nhưng không ai ngờ, người đầy máu kia đối diện với hơn mười mũi tên phệ hồn mà chẳng hề quan tâm, chỉ là thuận tay nhặt hai xác chết bên cạnh, giơ cả hai lên múa như tấm thuẫn!
Tiếng phốc phốc liên tiếp vang lên, hơn mười mũi tên gần như không phân biệt trước sau, đồng thời đâm vào người đầy máu kia. Nhưng mãi một khắc mới thấy rõ, hóa ra chỉ đâm vào xác chết mà người đầy máu kia đang múa, vô số tia máu phun ra, khiến cho người kia càng thêm kinh khủng.
Thi thể còn nặng hơn cả tấm thuẫn, nhưng người đầy máu này vẫn có thể múa may thi thể, nhanh chóng ngăn cản những mũi tên. Không thể không nói, lực tay của người này thật đáng kinh ngạc, mà tầm mắt và cảnh giới càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Trong quân phản loạn dường như có người ra lệnh, cho nên sau đó không xảy ra tình huống mười ngàn mũi tên cùng bắn.
Người đầy máu kia chậm rãi đặt xác người trong tay xuống, nhếch mép, dường như đang than khóc gì đó, đồng cảm gì đó, cảm thán gì đó. Tiếp theo hắn thong thả đi về phía sơn môn, không bị mũi tên nào quấy rối, bước đi vô cùng bình tĩnh.
Hắn đi tới dưới sơn môn, trong cấm quân phát ra tiếng hoan hô như sấm rền.
Bọn họ không biết người đầy máu này là ai, nhưng bọn họ biết chắc chắn người này là quan viên trong Giám Sát viện, là thân tín của Phạm Đề ti, hơn nữa tuyệt đối là cao thủ... Trong đợt tấn công thứ ba của quân phản loạn, một mình quan viên Giám Sát viện này đã giết chết bốn mươi mấy tên trường cung thủ, mãi cho đến cuối cùng bị người ta đánh gục, bị chôn vùi trong đống xác chết.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống. Trong một đêm đáng sợ như vậy, trong thời khắc quân phản loạn có thể bắn chết tất cả cấm quân bất cứ lúc nào, đột nhiên lại phát hiện bên phe mình có một vị cường giả như vậy, đủ để tăng cường sĩ khí chiến đấu ít ỏi còn sót lại của cấm quân.
Nên mới có tiếng hoan hô như sấm rền kia.
Vương Thập Tam Lang đi tới sơn môn bị cháy đen, chậm rãi ngồi xuống thềm đá, nhận lấy khăn lau mặt một thành viên trong Khai Niên tiểu tổ đưa tới, lau đi vết máu trên mặt, lộ ra gương mặt sáng sủa tuấn tú.
Hắn mím môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhìn về phía quân phản loạn trong đêm tối, khẽ mỉm cười.
Thập Tam Lang dũng mãnh, đêm nay đã học được cách dùng thi thể để chắn tên, không còn là loại lỗ mãng nữa. Nếu Phạm Nhàn ở đây chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn sẽ thốt lên như vậy.
.o O o .
Tiếng vó ngựa vang lên, trận địa của quân phản loạn tách ra, vài con ngựa đi tới. Trên lưng con ngựa đầu tiên là một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới, che kín cả gương mặt.
Thân binh của Yến Tiểu Ất không biết người mặc áo đen là ai, chỉ biết Yến Đại đô đốc đã ra lệnh, chiến sự lần này do người đó chỉ huy. Ban đầu, mặc dù các thân binh nghiêm túc tuân theo lệnh, nhưng trong lòng vẫn có phần không phục, mãi cho đến khi vượt sông qua núi tới chân Đại Đông sơn, người mặc áo đen này ra lệnh, chia tách bao vây, đánh cho quân cấm hoa rơi nước chảy...
Đó đều là những mệnh lệnh rất đơn giản, đều là những bố trí rất trực tiếp, nhưng lại tinh diệu đến cực điểm, hoàn toàn phù hợp với địa thế dưới chân Đại Đông sơn cùng với bầu không khí đêm tối. Người mặc áo đen này dụng binh... đúng là như thần.