Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 1189: Nương Nhờ Biển Rộng 1

Chương 1189: Nương nhờ biển rộng 1 Chương 1189: Nương nhờ biển rộng 1

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Người áo đen không có ý định giải thích việc tạm ngừng tấn công lúc này cho thuộc hạ, chỉ lạnh lùng nhìn ngọn núi lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Lần này thống lĩnh quân phản loạn tập kích chỉ là một phần trong hiệp nghị, nếu không tạm thời nắm giữ lực lượng này trong tay, bệ hạ kia... rất khó hạ quyết định kia.

Trên bầu trời bỗng nhiên có đám mây đen bay qua, che che khuất vầng trăng sáng ngời, khiến xung quanh sơn môn chìm trong bóng tối. Người mặc áo đen cưỡi ngựa vẫn không hề động đậy, chỉ có hai thân tín bên cạnh, tay cầm binh khí ngắn trong bọc vải, tỏa hào quang thăm thẳm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn không biết đám mây đen này sẽ che khuất ánh trăng trong bao lâu, y lẳng lặng mà trượt xuống dưới núi, không chậm lại hay tăng tốc, duy trì một tốc độ ổn định đáng sợ. Ban ngày, mặt Đại Đông sơn giáp biển tựa như ngọc thạch, ban đêm tỏa ra ánh sáng âm u, kết hợp hoàn mỹ với y phục đi đêm mà y mặc.

Hai bên sườn Đại Đông sơn như hai lưỡi dao, đâm thẳng vào mặt đất bờ biển, chỗ đó có cao thủ Đông Di thành đang mai phục, nên anh không thể chọn lựa con đường kia, chỉ có thể đi từ phía dưới mặt biển đối diện với gió.

Trên thế gian này, không ai có khả năng trượt xuống từ tình cảnh tuyệt vọng như vậy, ngoại trừ Phạm Nhàn. Vì vậy y không lo người trên mặt biển hay binh sĩ phản loạn trên đất liền sẽ phát hiện dấu vết của mình. Có điều y vẫn cảm thấy vô cùng cấp bách, bởi vì anh luôn cảm nhận được có một đôi mắt đang bình tĩnh nhìn xuyên qua đêm tối và gió biển gào thét.

Có người đang nhìn y.

Phạm Nhàn biết đây chỉ là ảo giác của mình, cũng giống như lần trước ở ngoại ô Thượng Kinh thành Bắc Tề, trên vách đá cheo leo Tây Sơn y luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình trong núi rừng phía sau — có lẽ đây là phản ứng tự nhiên của một người đang đối diện với tình cảnh gian nan khó nhọc, là cảm giác kích thích sau khi trải qua một cơn chấn động, nhất là đối với người theo chủ nghĩa duy tâm như Phạm Nhàn.

Một năm trước, khi y ngồi trên con thuyền với buồm trắng trở về Đạm Châu thăm người thân, đã từng đi qua ngọn núi Đại Đông sơn tựa như bị một kiếm của thiên thần chẻ ra. Lúc đó nhìn thấy bức tường ngọc bích bóng loáng bên sườn đông, y đã từng có suy nghĩ tự giễu: liệu có ngày nào mình phải leo trèo trên ngọn núi này không?

Ai mà ngờ, tất cả những điều này đều trở thành sự thực.

Cộng trừ nhân chia, trên có bầu trời xanh, lẽ nào ông trời thật sự đang nhìn mình?

Đại Đông sơn còn cao hơn, cheo leo hiểm trở hơn cả vách đá của Tây Sơn. Phạm Nhàn đến nơi đây, thân thể đã bắt đầu run rẩy, tiêu hao nội lực đã bắt đầu ảnh hưởng đến cơ thể của y.

Y tựa như một con dơi, hết sức linh hoạt và nhẹ nhàng bám vào vách đá, ngón tay móc vào một khe hở hiếm gặp, nghỉ ngơi một chút. Lúc này ngẩng đầu nhìn lên, đã không còn thấy ánh đèn trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới có thể thấy nước biển màu mực đang càng lúc càng gần, còn có mấy chiếc thuyền binh đang đong đưa trong nước biển.

Là thuyền của thủy quân Giao Châu. Bọn họ gánh vác nhiệm vụ hộ vệ tại đây, tuy không thể phát huy nhiều tác dụng trước cuộc tập kích của quân phản loạn từ phía sau núi, nhưng rõ ràng có thể rời khỏi nơi này để thông báo cho quan phủ địa phương.

Có điều, từ khi tình hình phát triển đến nay, thuyền thủy quân chưa từng di chuyển khỏi vị trí cũ. Tuy Phạm Nhàn chưa từng thảo luận với Hoàng đế về vấn đề này, nhưng cả hai đều hiểu, rõ ràng Tần gia cũng có vấn đề.

Ánh trăng nhô lên một góc, Phạm Nhàn không vội vã di chuyển, mà dán sát gương mặt vào vách đá giá băng, cảm nhận từng làn gió lạnh, trong lòng lại suy nghĩ về một vấn đề. Nếu tính cả Tần gia... đúng là tất cả mọi lực lượng trên thế gian này đều tập trung lại, tham gia vào hành động Đại Đông sơn, chẳng trách được bệ hạ không lường trước được.

Một người có khả năng kết hợp tất cả kẻ địch trên đời tạm thời bỏ qua bất đồng, đoàn kết chặt chẽ, đây là cảnh giới cỡ nào? Đây chính là cảnh giới của Hoàng đế Khánh Quốc.

Tuy Bắc Tề không hành động nhưng năm ngàn thân binh của Yến Tiểu Ất có thể đến dưới Đại Đông sơn, rõ ràng là Trưởng công chúa và Thượng Sam Hổ bên kia đã có sắp xếp cực kỳ bí mật. Phạm Nhàn áp mặt vào tảng đá lạnh như băng, nghĩ thầm loại đại sự này, liệu Hải Đường có biết không?

Y nhẹ nhàng hít thở vài lần —— thực ra, tính đi tính lại thì tình hình nguy hiểm trước mắt đều là do lão thọt Trần Bình Bình bỏ thời gian nhiều năm tạo thành, bản thân y cũng vài lần tham gia vào việc này. Cho dù là Trưởng công chúa hay Tần gia Diệp gia, đều là do mình và lão thọt đã rất cố ý đẩy vào mặt trận đối lập với Hoàng đế.

Nếu Trần Bình Bình biết mọi chuyện phát triển theo cách này, liệu ông ấy có giống như mình trên vách núi cheo leo này, cảm thấy mọi việc trên cõi đời này thực sự rất kỳ diệu?

o O o

Bình Luận (0)
Comment