๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
May mắn thay, lần này vận số của y không tệ.
Phạm Nhàn ngâm mình trong nước biển gương mặt trắng bệch nở nụ cười quỷ dị, nghĩ thầm vận may trong đời mình đúng là là không ai sánh bằng.
Y nhìn thấy trên mạn thuyền có một bàn tay, bàn tay đó rất tự nhiên đặt ra ngoài mạn thuyền, gõ nhẹ mà không tạo ra chút tiếng động nào, duy trì một tần suất rất ổn định và kỳ lạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên mặt biển có tổng cộng năm chiếc thuyền chiến đang chậm rãi di chuyển. Dưới ánh trăng, những chiếc thuyền này giống như những con quỷ đang tìm kiếm con mồi, lướt qua mặt nước, luôn sẵn sàng đóng đinh con mồi dưới đáy biển.
Lại có ba chiếc thuyền chiến rời xa khỏi đội hình, giữ khoảng cách xa hơn một chút so với dự định, chịu trách nhiệm hỗ trợ và giám sát trong phạm vi rộng lớn hơn.
Trên một chiếc thuyền trong đó, ánh đèn trong phòng u ám. Tướng lĩnh thủy quân Giao Châu phụ trách con thuyền này là Hứa Mậu Tài, đang lạnh lùng ngồi trên ghế thái sư. Ba thân binh của hắn có hai người đứng ngoài canh phòng cảnh giới, một người chịu trách nhiệm liên lạc với thuyền chiến chính của thủy quân.
Bên cạnh hắn chỉ còn lại một tên thân binh. Gương mặt của thân binh này bị che khuất sau ánh đèn mờ, không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng loáng thoáng thấy được sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, không biết có phải bị trận thế đêm nay dọa cho phát sợ hay không.
Thuyền chiến hoàn toàn yên lặng. Đột nhiên, tên thân binh mở miệng nói.
"Vì sao thủy quân Giao Châu lại phản bội?"
Tới giờ Hứa Mậu Tài đã trở thành một trong ba nhân vật hàng đầu của thủy quân Giao Châu, dưới quyền hắn có lực lượng đủ mạnh mẽ. Với tình cảnh lớn như đêm nay, nếu không biết rõ thông tin trong đó, chắc chắn hắn sẽ không dám cho thuyền chiến của mình bao vây vùng biển xung quanh Đại Đông sơn.
Hắn cúi đầu, sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia, tình hình hiện nay không phải là Thủy quân Giao Châu phản bội... Mà là... ngài đã phản bội!"
Tên binh sĩ kia đương nhiên là người mang vận may đến mức nghịch thiên, lẻn lên thuyền chiến mà không bị phát hiện, Phạm Nhàn. Hứa Mậu Tài từng nằm trong của thủy quân Tuyền Châu năm xưa, và bàn tay luôn treo ngoài mạn thuyền chứng tỏ người này đã luôn ẩn mình trong bóng tối, hy vọng Phạm Nhàn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Vì vậy Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng hắn. Có điều, sau khi nghe những lời này, Phạm Nhàn vẫn không nhịn nổi nhíu mày.
Trưởng công chúa sắp đặt ra sao, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã đoán được từ lâu. Vụ vây giết Đại Đông sơn đúng là rất lớn, tối đa chỉ có thể kiểm soát tin tức trong mấy ngày. Mà cuối cùng, Hoàng đế bị hành thích mất mạng, để lại Thái tử kế vị... rõ ràng chuyện Hoàng đế bị ám sát này cần một người chịu trách nhiệm.
Và người đó buộc phải có sức mạnh đủ lớn để giết chết Hoàng đế, lại có động cơ để thực hiện hành vi này, như thế mới có khả năng thuyết phục được Thái hậu trong cung và các quan lớn trong triều.
Cho dù không phải là thuyết phục, cũng phải cho những người này có một câu trả lời về mặt tâm lý.
Rõ ràng là, trong đoàn người tham gia lễ tế trời ở Đại Đông sơn, kẻ duy nhất có đủ sức mạnh để giết chết Hoàng đế chính là Đề ti Giám Sát viện - Phạm Nhàn, tay nắm năm trăm Hắc Kỵ, trong bóng tối còn có một số cao thủ không biết tên.
Về động cơ ám sát Hoàng đế... có lẽ với trí tuệ của Trưởng công chúa, cô ả sẽ hướng đến việc mà Thái hậu luôn cảnh giác, Diệp gia.
"Ngươi đã không ứng phó, chắc chắn ngươi cũng không thông báo cho Ngô Cách Phi... chắc chỗ Hầu Qusy Thường cũng không báo tin."
Phạm Nhàn đứng sau lưng Hứa Mậu Tài, lạnh lùng nhìn sâu vào gò má hắn. Để tránh nguy cơ có người đột ngột bước vào, sau khi lên thuyền, y chỉ băng bó vết thương đơn giản, sau đó ngụy trang thành một thân binh của Hứa Mậu Tài, luôn đứng sau lưng hắn.
"Ta bảo ngươi ở lại đội thủy quân Giao Châu, chính là vì ngày hôm nay." Tuy giọng điệu của Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã thầm tức giận: "Kết quả, ngươi chẳng làm điều gì cả... Giám Sát viện âm mưu ám sát Hoàng đế, có lẽ sẽ thuyết phục được một số tướng lĩnh trong thủy quân, nhưng vì sao ngươi lại tin vào điều đó? Hơn nữa, vì sao Yến Tiểu Ất lại ở trên thuyền của thủy quân? Trong lòng những tướng lĩnh thủy quân này không nghi ngờ gì sao? Vì sao họ lại tin vào lòng trung thành của ngươi và cho phép ngươi đến Đại Đông Sơn?"
Hứa Mậu Tài cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Về chuyện hành thích, có lẽ một số người sẽ tin... Bởi vì danh tiếng của Giám Sát viện không tốt, hơn nữa ngày hôm qua đã nhận được thông tin, năm Hắc Kỵ đã hành quân cả đêm từ đại doanh ở Giang Bắc đến Hào Sơn, sau đó đến khu vực Đông Sơn lại không còn tin tức gì. Vì vậy, việc năm trăm Hắc Kỵ đến đây hành thích cũng có thể hiểu được."