๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh mắt chạm đã tách ra , Hồng Thường Thanh nhanh chóng đứng sau lưng Phạm Nhàn, còn bàn tay trái của Phạm Nhàn như thương long cũng khó lòng thoát khỏi, hung hăng bắt lấy cổ Hồng Thường Thanh.
Một tiếng hoang! Một mũi tên cực kỳ chuẩn xác bắn trúng phần eo của Hồng Thường Thanh, vô số hoa máu bắn ra. gương mặt Hồng Thường Thanh bỗng chốc trắng bệch. Tuy trước đó hắn đã dũng cảm bước lên chặn tên thay cho Phạm Nhàn, nhưng hắn chẳng bao giờ ngờ nổi mũi tên này lại dễ dàng đột phá đao phong của mình, bắn trúng thân thể mình.
Thế tên chưa dứt, hung hăng đâm vào những thỏi bạc rải rác trên sàn thuyền, rất tình cờ cắm vào trong thỏi bạc, nhìn qua như xiên sắt xâu màn thầu, rất đáng yêu... cũng rất đáng sợ.
Phạm Nhàn trầm mặt, một tay xách cái rương, một tay nắm sau gáy Hồng Thường Thanh, chạy về phía đuôi thuyền. Mũi tên sau lưng rơi như mưa, truy đuổi theo bước chân của y, đuổi theo linh hồn của y, nhưng không khiến cho bước chân hắn loạn nhịp hay chậm lại chút nào.
"Tìm Hắc Kỵ, hẹn gặp lại!"
Phạm Nhàn đạp một bước lên lan can đuôi thuyền, vỗ một chưởng vào ngực bụng Hồng Thường Thanh đang không còn sức nói chuyện, truyền một tia chân khí dịu dàng vào, tạm thời giúp hắn phong ấn huyết mạch. Còn thân thể y, lại như một con chim lớn, mượn lực này tung người nhảy lên, bay lượn nhẹ nhàng vô lực mà cực kỳ nhanh chóng.
Sau một khắc, y đã đáp xuống bờ biển, không quay đầu lại nhìn Hồng Thường Thanh đang rơi vào trong nước biển. Tuy y không biết rốt cuộc mũi tên kia đã gây thương tích cỡ nào cho Thanh Oa, nhưng y tin chắc Thanh Oa sẽ không chết. Hắn đã có thể sống sót từ trên hải đảo tựa như địa ngục giữa trần gian kia, chắc chắn lần này cũng có thể sống sót.
Có thể đây là một loại tự an ủi tâm lý bản thân, cũng có lẽ đây là một loại chúc phúc, có lẽ Phạm Nhàn thật sự rất tin tưởng bản lĩnh giả chết của Thanh Oa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên biển.
Hứa Mậu Tài che nửa bên mặt đang chảy máu, lạnh lùng nói: "Chèo ngược lại!" Chiếc thuyền chiến thủy quân dưới chân hắn nhanh chóng chuyển hướng, rời xa khu vực giao tranh khốc liệt trên bờ biển kia. Lúc này trên mặt biển lúc này đầy khói đen, trộn lẫn với sương khiến , làm tầm nhìn mọi người càng trở nên càng kém. Hứa Mậu Tài hiểu rõ, hắn nhất định phải tận dụng cơ hội hiện tại để rời xa vùng đất đầy thị phi này, theo kế hoạch của thiếu gia, bắt đầu lưu lạc trên biển, khi cần thiết, sẽ trở về Giao Châu.
Chiếc thuyền nhanh chóng lướt trên mặt nước lui lại phía sau, Hứa Mậu Tài chằm chằm nhìn vào cánh buồm màu trắng bên bờ biển, con ngươi co lại. Lúc này, hắn không còn cách nào giúp đỡ Phạm Nhàn, trong lòng hse lo lắng không biết liệu Phạm Nhàn có thể trốn thoát hay không.
Ầm ~ một tiếng nổ lớn!
Trong ba chiếc thuyền chiến thuộc thủy quân, chiếc duy nhất còn nguyên vẹn, như một con cá voi lớn lao lên bờ biển săn lấy sư tử biển, mạnh mẽ và không thể ngăn cản, đâm vào thuyền quan màu trắng của Giám Sát viện!
Bị lực va chạm cường đại này quấy nhiễu, nước biển bên bờ tựa như sôi trào lên, làm cuốn lên con sóng cao cỡ nửa người, lấy bên bờ làm trung tâm tập lan tỏa ra bốn phía. Chỉ nghe tiếng vang liên tiếp cất lên, thuyền quan của Giám Sát viện như bị va chạm lần này đập tan.
Trong khoảnh khắc va chạm đó, sáu bảy bóng người nương theo lực va chạm, từ trên chiến thuyền thủy quân bay lên trời, đang trên không trung mà vẫn duy trì trận hình hoàn mỹ, lạch cạch mấy tiếng, rơi vào đuôi chiếc thuyền quan của Giám Sát viện đang chao đảo mãnh liệt.
Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là Yến Tiểu Ất nằm trong số sáu bảy người kia, người mặc giáp mỏng màu đen, giống như một vị thiên thần từ trên không trung hạ xuống, vững vàng như đá tảng đáp vào sàn thuyền. Sau khi hạ xuống đất, vẫn không hề nhúc nhích!
Bên cạnh hắn là năm cao thủ thân vệ thuộc doanh trại Chinh Bắc.
Yến Tiểu Ất đến nhanh, nhưng đám thuộc hạ của Fan Nhàn trong Khải Niên tiểu tổ chạy còn nhanh hơn. Lúc này trong thuyền quan, ngoại trừ những thỏi bạc đầy đất và mảnh gỗ rải rác, đã không còn một bóng người.
Yến Tiểu Ất đứng ở đuôi thuyền, hai mắt lạnh lùng quan sát trên bờ, nhìn chằm chằm vào điểm đen đang nhanh chóng đi xa kia, cổ tay phải rung lên một cái!
Không biết từ lúc nào, cây cung phệ hồn buộc kim ti kia đã xuất hiện trên tay hắn, lắp tên, kéo dây cung, một loạt động tác liền mạch như dòng nước chảy.
Lúc này khoảng cách giữa đuôi thuyền và bờ biển không xa không gần, chính là khoảng cách phát huy sức sát thương tốt nhất của trường cung. Chỉ thấy mũi tên màu đen rời khỏi dây cung, thế nhanh hơn cả sấm sét!
Mũi tên này đã ngung tụ cả tinh thần và lực lượng đỉnh phong của Yến Tiểu Ất, dường như mơ hồ đột phá hạn chế về tốc độ, xuyên qua bức màn của không gian, thần quỷ gì cũng không cản nổi. Một khắc trước còn ở trên dây cung, một khắc sau đã tới sau lưng Phạm Nhàn!
Lúc này Phạm Nhàn không kịp quay đầu lại, cũng không thể quay đầu, cho dù đã được Ngũ Trúc huấn luyện, trở thành người có thân pháp tránh né nhanh nhất trên cõi đời này, nhưng sau một đêm chém giết và chạy trốn, đối mặt với mũi tên nhanh nhất, bá đạo nhất của Yến Tiểu Ất từ đêm hôm qua tới giờ, y vẫn không cách nào tránh khỏi.
.o O o.