Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 1209: Một Phát Súng Đáng Kinh Ngạc 5

Chương 1209: Một phát súng đáng kinh ngạc 5 Chương 1209: Một phát súng đáng kinh ngạc 5

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bản thân y còn không thể bắn chết Yến Tiểu Ất, huống chi là những lão quái vật trên đỉnh Đại Đông sơn.

Mồ hôi lưu chảy qua vết xước nhỏ do lá cây cắt qua trên mặt hắn, cảm giác như dao đâm, nhưng tâm trạng của Phạm Nhàn dần trở nên bình tĩnh. Y biết không thể để cho Yến Tiểu Ất tiếp tục tới gần, nhưng mình lại không thể dùng ống ngắm nhắm vào bóng người đang di chuyển cực nhanh kia. Trong lúc nguy cấp này, dường như y cần một chút may mắn.

Ngoài may mắn ra, y càng cần sự dũng khí và quyết tâm.

o O o

"Yến Tiểu Ất!"

Tiếng la lớn vang lên từ đồng cỏ trên đỉnh núi. Phạm Nhàn mặc bộ áo đen, đột nhiên đứng dậy từ bụi cỏ, nâng khẩu súng ngắm trong tay, nhắm thẳng vào Yến Tiểu Ất ở cách đó không xa.

Một tiếng hét lớn vang lên, làm đảo lộn bình yên của những sinh linh ngây thơ vô tri trong đồng cỏ. Thỏ núi gian xảo chuẩn bị chạy về phía hang động gần nhất, chuột đồng đang thưởng thức rễ cỏ dưới lòng đất đột nhiên dừng lại, hai chân trước của nó hơi rủ xuống, sẵn sàng tăng tốc lao đi bất cứ lúc nào. Vô số chim nhỏ ẩn náu giữa bụi cỏ bắt đầu vỗ cánh, sẵn sàng bay khỏi vùng đất nguy hiểm này.

Ngay sau tiếng hét đó, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Yến Tiểu Ất đã quyết định một điều mà có lẽ hắn sẽ phải hối hận cả đời, hay có lẽ hắn không còn thời gian để hối tiếc.

Hắn dừng lại, nhanh chóng lấy cung dài buộc dây bằng vàng sau lưng, đặt hai chân một trước một sau, đứng vững trên bãi cỏ. Hắn dốc toàn lực kéo dây cung đến khi căng tròn như vầng trăng, một mũi tên lạnh như băng được nhắm thẳng thân hình vừa lộ diện của Phạm Nhàn.

Trong khoảnh khắc đó, Yến Tiểu Ất đã nhìn rõ vật mà Phạm Nhàn đang cầm trên tay. Nhưng hắn không nhận ra nó, chẳng lẽ đó là cỗ nỏ tiên tiến nhất của Giám Sát viện?

Nhưng nếu Phạm Nhàn đã lộ diện, bắt đầu thể hiện dũng khí giằng co chính diện với mình, thứ dũng khí mà trước giờ y chưa từng thể hiện trong một ngày đêm vừa qua, Yến Tiểu Ất quyết định cho Phạm Nhàn một cơ hội.

Không phải vì Yến Đại đô đốc quá tự cao, mà bởi vì hắn biết rõ, nếu mình vừa giữ tốc độ di chuyển nhanh chóng vừa bắn tên cùng lúc, chưa chắc đã gây thương tích gì cho cái gã mặt trắng gian xảo hơn thỏ, nhát gan hơn chuột, chạy trốn giỏi hơn chim chóc kia.

Mà trong khoảng cách một trăm trượng, chỉ cần mình đứng vững vàng, chắc chắn có thể bắn chết Phạm Nhàn. Ngay cả khi không thể bắn chết cũng không sẽ cho Phạm Nhàn bất cứ cơ hội phản kích nào.

Về phần món đồ vật kỳ dị mà Phạm Nhàn cầm trên tayo O o.

....

Tâm lý của con người vốn là như thế, luôn mang theo nỗi sợ hãi không xác định đối với những thứ bí ẩn và chưa biết. Do đó, lúc đầu Yến Tiểu Ất mới có biểu hiện cẩn thận như vậy. Nhưng khi hắn nhìn rõ món đồ chơi do kim loại ghép thành, hắn rất tự nhiên xem nó như một vũ khí mạnh mẽ mới mẻ nhất của Tam Xử Giám Sát viện.

Biết rõ nó là gì rồi, đương nhiên không còn sợ hãi, đặc biệt là với những cường giả kiêu căng và tự mãn như Yến Tiểu Ất. Với hàng chục năm đắm chìm trong nghệ thuật bắn tên, có tài năng bẩm sinh, hắn có đủ vốn liếng để tự tin. Hắn luôn tin rằng cho dù nỏ của kẻ địch có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn phản ứng của mình.

Cho dù nghe thấy tiếng tên bắn, tiếng cơ quan kích hoạt, hắn vẫn có thể tránh né mà không chịu thương tích gì. Chẳng lẽ trên cõi đời này có mũi tên nào còn nhanh hơn âm thanh?

Yến Tiểu Ất không tin, nên hắn lạnh lùng đứng đó, kéo căng trường cung, nhắm vào Phạm Nhàn rồi buông ngón tay ra.

Mũi tên, bay đi.

o O o

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Từ khi Phạm Nhàn dũng cảm đứng lên từ bụi cỏ,đến khi Yến Tiểu Ất ổn định thân hình, rồi tới lúc hắn thả tay ra, chỉ như một cái nháy mắt của người bình thường.

Rõ ràng tốc độ của Phạm Nhàn không nhanh bằng Yến Tiểu Ất, vì vậy khi y thấy mũi tên xoay tròn với tốc độ cao, càng lúc càng gần thân thể mình, y mới vận sức bóp cò súng.

Nòng súng bắn tỉa phát ra một tia lửa rực rỡ diễm lệ.

Trên tay Yến Tiểu Ất, cây cung đang rung lên tiếng ong ong, tư thế của hắn vẫn như thiên thần bắn mặt trời. Nhưng ngay sau đó, con ngươi của hắn co lại, vì...

Hắn đã nhìn thấy tia lửa ấy.

Hắn cũng đã nghe rõ rành rành thấy tiếng động trầm trầm kia.

Dù vậy, hắn lại không cách nào tránh né.

Bởi vì "mũi tên" của đối phương thực sự... nhanh hơn cả âm thanh!

o O o

Bụp một tiếng, giống như tiếng một túi giấy bị đứa trẻ tinh nghịch đập nổ, hay như cái thùng tắm ở trạch viện Đạm Châu bị tảng đá đập thủng.

Chỉ trong khoảnh khắc, nửa bên cơ thể của Yến Tiểu Ất đã bị xé toạc. Thân thể cường đại của hắn, da thịt cường tráng của hắn, chỉ trong giây lát này đã biến thành một đóa hoa, một đóa hoa đẫm máu nở rộ giữa đồng cỏ xanh mướt.

Bình Luận (0)
Comment