๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giống như Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm cũng há hốc miệng, trong thần sắc còn khiếp sợ hơn so với khi nhìn thấy Ngũ Trúc. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu nói: "Ba mươi năm không gặp, không ngờ ngươi lại nói nhiều như vậy... Nếu không biết là ngươi, chỉ e còn tưởng ngươi bị người khác giả mạo."
Ngũ Trúc lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này.
Tứ Cố Kiếm chỉnh nón lá trên đầu, nói: "Ngũ Trúc, năm xưa chúng ta cũng có tình nghĩa...Trừ phi bất đắc dĩ, ta không muốn động thủ với ngươi... Phải biết , hai năm sau chuyện Ngưu Lan sơn, ta luôn rất khoan dung với Phạm Nhàn."
Mọi người lại hoảng sợ, thầm nghĩ tình nghĩa năm xưa là cái gì?
Ngũ Trúc khẽ giật mình, suy nghĩ một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Khi đó nước mũi của ngươi đã rơi xuống mặt đất rồi... Bẩn đến mức không còn cách nào khác."
Tứ Cố Kiếm cười ha hả nói: "Bây giờ ta cũng dơ bẩn như vậy, bây giờ ta vẫn là tên ngốc mười mấy tuổi còn chảy nước mũi kia, thế nào? Có muốn ngồi xổm cùng ta không?"
Khóe môi Ngũ Trúc dần vểnh lên, dường như muốn cười nhưng cuối cùng lại không cười nổi, chỉ lắc đầu.
.o O o .
Tứ Cố Kiếm trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu, thu kiếm vào vỏ bên cạnh. Diệp Lưu Vân cả kinh hỏi: "Làm gì vậy?"
Tứ Cố Kiếm chỉ vào Hồng lão thái giám, chỉ Ngũ Trúc, lại nhìn Diệp Lưu Vân, tức giận nói: "Hai người đánh hai người, thằng ngốc mới động thủ."
Diệp Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng ngươi... chẳng lẽ không phải là thằng ngốc?"
"Ta là thằng ngốc." Tứ Cố Kiếm nghiêm túc nói: "Nhưng ta không phải thằng điên."
Xung quanh, bao gồm cả quan viên Khánh Quốc, tế tự và vài tên thái giám, thật ra đều là lần đầu tiên nhìn thấy những nhân vật trong truyền thuyết này, nhìn thấy Đại tông sư như thần tiên trong lòng người thường. Lúc này lại chứng kiến mấy màn đối thoại này, trong lòng không khỏi nảy sinh vô số cảm giác hoang đường. Mấy ông già cãi nhau như lũ trẻ con kia, chẳng lẽ chính là Đại tông sư âm thầm ảnh hưởng tới thiên hạ đại thế suốt hai mươi năm?
Hoàng đế nhìn cảnh này, chờ đợi kết thúc vở kịch trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Nếu như Tứ Cố Kiếm và Diệp Lưu Vân thực sự rút lui, vở kịch này sẽ trở thành một màn hài kịch. Mà Tứ Cố Kiếm cũng không phải là kẻ ngốc thực sự, đương nhiên hắn biết nếu thật sự để Khánh Đế sống sót trở về kinh đô, hậu quả sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Tứ Cố Kiếm kéo cổ mình mắng: "Dù sao cũng là hai đánh hai, lão tử không làm, nếu tên trộm kia không xuất hiện, lão tử lập tức xuống núi."
Hoàng đế nghe câu này, con ngươi co lại một chút, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Có áng mây trôi nổi nơi sườn núi, có thiên kiếm đâm xuyên con đường đá, có lá rụng theo gió bay đến.
Gió qua, mây tan, trong một khoảnh khắc, người thứ ba đội nón lá, giống như một chiếc lá rụng, hết sức tự nhiên bay đến đỉnh núi.
Cuối cùng Khổ Hà cũng đã đến.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đại tông sư quả nhiên xứng đáng là Đại tông sư, cho dù chửi rủa, cũng chửi từ hư không ra một vị Đại tông sư."
Vương Khải Niên trốn sau lưng Nhâm Thiếu An vẻ mặt đầy hoảng sợ, trong lòng thầm nhủ theo thói quen, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển. Sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, lão lặng lẽ bước về phía sau. Lão và Tông Truy cùng được mệnh danh là hai cánh của Giám Sát viện, bàn về công phu thoát thân và ẩn núp thì đúng là không ai sánh kịp. Lúc này sự chú ý của tất cả mọi người trên đỉnh Đại Đông sơn đều tập trung vào người đội nón lá thứ ba đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không lưu ý tới trong số họ đã có một người biến mất.
Vương Khải Niên đó thầm nghĩ, đây đại khái là ưu thế của những như vậy nhỏ bé. Cũng giống như Cao Đạt vất vả giữ được tính mạng bên sườn núi, bọn họ đều là những người đã ở lâu bên cạnh Phạm Nhàn, tâm tư có phần khác biệt so với đại bộ phận trung thần hiếu tử trên đời - sống sót là quan trọng nhất, cho dù bệ hạ duỗi thẳng chân rồi, mình vẫn phải sống.
Vương Khải biến mất có thể giấu diếm tất cả mọi người trên đời này, nhưng không thể gạt được mấy vị Đại tông sư trên đỉnh núi. Chẳng qua bọn họ nhìn lẫn nhau, nhìn đối phương, nhìn Khánh Đế, nhưng lại tiếc nuối không dành sự chú ý để nhìn một lão già gầy gò vô danh.
Tầng tầng mây đen bất chợt tụ lại, treo cao trên bầu trời Đại Đông sơn, che đi hơn phân nửa ánh mặt trời chói lọi, đỉnh núi lại chìm vào trong gió biển âm u.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Thượng thư bộ Lễ là một ông lão tinh thần quắc thước, vốn dĩ ông phải bước ra khỏi hàng ngũ để nghiêm khắc chỉ trích vụ mưu sát đê tiện đang diễn ra trước mắt, nhưng ông lão lại chẳng thể nói nên lời. Chính khanh Thái Thường tự Nhâm Thiểu An tuổi tác không lớn, đáng lẽ hắn nên đứng bên cạnh Hoàng đế, giúp bệ hạ chống lại những luồng sát khí mạnh mẽ đến từ trong nước và ngoài nước, nhưng mà... hắn không dám.